Chuyện ma

Truyện ma gia đình ma ăn thịt người Phần 2

Cả mẹ tùngtùng đứng nhìn nhau vài giây, không ai nói gì. Mẹ tùngngười lên tiếng trước:

– Mẹ thấy có gì đó không ổn đâu con à. Mẹ để ý, từ cái hồi gia đình chú Linh chuyển về sát nhà mình, mọi thứ cực kỳ bất thường.

Hình ảnh

Ngồi xuống bàn, tỏ vẻ khó hiểu, tùng hỏi mẹ:

– Ý mẹ là sao? Mẹ nói cụ thể đi chứ, con chưa thấy gì cả.

Buông quả táo trên tay xuống, mẹ tùng chậm rãi nói:

– Đầu tiên là về cô vợ trẻ kia. Hôm đi cúng với bà Tư bên kia, bà ấy bảo là cô này hiện tại đang thất nghiệp, ở nhà suốt.

– Bà Tư cũng tìm hiểu kỹ dữ vậy sao? – tùng chau mày.

– Thì người chủ trước khi bán nhà cho họ, có hay sang mua trứng gà bên bà Tư. Lúc chuẩn bị chuyển đi, họ kể lại mấy chuyện, rồi mấy bà ngồi buôn dưa với nhau. Thế thôi.

– À, ra vậy. Mà ý mẹ nói cô kia bất thường là sao?

– Bộ mày không để ý hả? Hơn 3 tháng nay rồi, chồng thì sáng sớm 5h đã đi làm, lúc nào cũng đội mũ, che kín mặt. Tối mịt mới về, không giao du với ai. Cả xóm có khi còn chưa nghe chú Linh nói với ai câu nào. Còn cô vợ thì… gần như chưa bao giờ thấy bước ra khỏi nhà.

tùng im lặng. Quả thật, từ ngày họ chuyển đến, ngoài thằng khoa hay sang chơi, chú Linh – người đàn ông kia – cậu chỉ nhìn thấy loáng thoáng vài lần. Lúc thì đứng bên tường gọi khoa về gần 10h tối, còn mặt mũi, tên tuổi hay công việc gì… đều do khoa kể.

Mẹ tiếp lời, giọng nghiêm trọng:

– Vườn tược cũng để không, không trồng rau trồng gì hết. Hồi trước mấy chủ cũ, ai cũng trồng rau ngoài mảnh vườn đó. Mày nhớ không, ngay cạnh còn có cái giếng, tiện bơm nước tưới rau. Ngày xưa mẹ còn từng xin bó rau cải kia về nấu mà.

– Đúng thật… – tùng gật gù. – Nhưng mẹ chắc họ không ra chợ mua đồ ăn à?

– Thì mới lạ chứ! Mấy bà ở chợ xóm cũng bảo chưa từng thấy cô kia ra mua gì. Cả cái chợ ngay đầu ngõ, nhỏ thôi nhưng có đủ rau củ quả sạch, toàn người trong xóm bán. Cần mua nhiều thì ra chợ huyện, chứ đồ ăn hàng ngày thì ai cũng ra đó. Thế mà nhà này chẳng thấy ai.

tùng nhíu mày. Không lẽ họ sống mà không ăn uống gì? Khả năng cao là chú Linh đi làm về muộn, rồi ghé đâu đó mua thức ăn mang về. Nhưng kỳ lạ thật, cô vợ cả ngày ở không mà không đi nổi vài trăm mét ra chợ?

Trong đầu tùng hiện lên hàng trăm câu hỏi chưa lời giải.

Mẹ chậm rãi nói tiếp:

– Còn về thằng khoa

Câu nói khiến tùng giật mình quay sang:

– Nó làm sao hả mẹ?

– Từ khi nó sang chơi với con, mẹ đã để ý rồi. Mày còn nhỏ, ham chơi nên không để ý. Chứ mẹ thấy lạ lắm. Trước mặt con thì nó cười toe toét, nhưng hễ con quay đi là nó lườm con ngay. Mỗi lần nó qua nhà, mẹ thấy gai hết cả người.

tùng rùng mình. Bình thường cậu sẽ nghĩ mẹ quá lo xa. Nhưng sau chuyện hãi hùng đêm qua… thì lời mẹ nói quả thật không dễ bỏ qua.

Hai mẹ con còn đang trò chuyện thì ngoài cổng vang lên tiếng gọi:

– Hú, tùng ơi! tùng!

Ngó ra, thấy Vinh – bạn thân của tùng – đang đứng lấp ló sau cổng.

– Giữa trưa qua chơi luôn hả? – tùng ngạc nhiên.

Vinh cười hề hề:

– Không, tao qua trả tập đề cương thôi. Chiều nay tao bận, mai nghỉ hè rồi, sợ mày không có để học.

– Ghê nhỉ, lo cho tao dữ. – tùng chọc.

Cả hai vừa nói cười, vừa đứng ngoài cổng. Bất giác, Vinh nhìn sang bờ tường nhà bên, khẽ thốt lên:

– Ui trời…!

– Gì vậy? – tùng hỏi.

– À… không có gì. Thôi, tao phải về nội mấy hôm. Mốt tao qua, hai đứa mình tìm hiểu chuyện kia.

Chiều hôm đó, Vinh đã không thể đi đâu nữa. Trên đường qua rặng tre gần chợ xóm, bỗng có thằng bé từ đâu lao ra, thọc thẳng cánh tay vào nan hoa xe đạp. Vinh ngã nhào, mặt mũi trầy xước, cổ tay trẹo, đầu gối rách toạc. Choáng váng và đau đớn, Vinh thề rằng nó đã thấy rõ bóng thằng bé đó – nhưng khi ngẩng lên nhìn lại, chẳng còn ai ở đó cả…

Buổi tối, tùng qua thăm. Vinh nằm sốt li bì, mặt sưng vù, tay chân băng bó. Nhăn nhó, nó nói với tùng bằng giọng chắc nịch:

– Tao thề có thằng bé lao ra, chọc tay vào bánh xe. Tao không hề tưởng tượng đâu.

Câu nói ấy khiến tùng lạnh sống lưng. Và ngay lúc ấy, Vinh còn nói thêm một điều:

– Trưa nay, lúc tao đứng trước cổng nhà mày, tao thấy thằng khoa hàng xóm đó. Nó cứ nhìn trộm bọn mình sau bờ tường. Tao thấy rõ cái mặt nó, lùn lùn… chắc chắn là con nhà đó.

Tối hôm đó, trên đường về, trong lòng tùng chỉ còn lại nỗi bồn chồn khó tả. Rồi khi đứng trước cổng, còn chưa kịp gọi mẹ, thì từ đâu đó vang lên một giọng trẻ con the thé:

– Anh tùng ơi… Hí hí!

“Ui trời!”

tùng kêu lên, giật lùi mấy bước. Chiếc xe đổ nhào xuống đất kêu cộc. người vừa gọi tên cậu không ai khác — chính là khoa. Cậu ta đứng đó, im lặng, như xuất hiện từ bóng tối mà tùng chẳng hề hay biết. Đèn đường xa xa chỉ thắp một vệt ánh vàng mờ; dưới vệt sáng ấy, gương mặt khoa trắng xanh nhợt nhạt, khiến người ta muốn rùng mình.

khoa cất tiếng cười khanh khách, lanh lảnh, như tiếng dao cắt không khí: — Hé hé hé! Làm gì mà giật mình dữ vậy anh zai? Em đây mà!

tùng cố ghìm cơn giật mình, dựng chiếc xe lên rồi nạt: — Đm, làm bố hết hồn. Mày đứng đó từ lúc nào vậy?

khoa nhún vai, giọng vô tư: — He he, anh mới về tới cổng thì em cũng mới ra.

tùng cau mày. “Lúc anh về có thấy ai đâu? Sao giờ tự nhiên nó lòi ra như chui dưới đất lên?” Nghĩ thế, cậu ớn lạnh người — “chui dưới đất lên” là cụm từ vô duyên khiến tim tùng co thắt.

“Đây đây, mẹ đây, mẹ đang thái rau cho gà!” — tiếng mẹ vọng từ trong nhà, làm tùng tỉnh lại. Mẹ chạy ra mở cổng. Khi tùng quay lại chỗ khoa vừa đứng thì nó… biến mất. Chỉ còn lại không khí nhão nhoẹt và một chút sợ hãi kỳ quái đọng trong cổ họng.

tùng ngơ ngác: “Ơ… đâu rồi?” Mẹ lay lay gọi, lo lắng: — Sao vậy con? Vào nhà đi chứ, đứng ú ớ làm gì.

tùng dắt xe vào sân, miệng lầm bầm: “Thế quái nào nó biến đi nhanh vậy?” — Ai biến? — mẹ hỏi. — Không, không có gì — tùng ấp úng.

Mẹ hỏi chuyện Vinh rồi ân cần dặn dò. tùng trả lời hời hợt, nhưng lòng vẫn rối. Anh cởi giày, rửa chân tay trong chậu nước mát; nước lạnh như rút bớt chút nóng trong người, nhưng những thắc mắc thì vẫn còn sôi sục trong đầu.

Anh liếc sang nhà hàng xóm. Căn nhà im lìm, ánh đèn hiên lèo tèo trông như một ngôi nhà hoang. Nếu không có gì thay đổi, chừng 9 giờ tối khoa sẽ lại mò sang. tùng nghĩ vậy mà lòng vẫn không yên.

Ở một quán nước, tôi và tùng ngồi trò chuyện. tùng gọi thêm ly trà đá, uống một hơi dài như để dập cái khô cổ vì nói nhiều. — Tối đó nó không sang chơi, nhưng rủ mình qua nhà nó. — tùng nói. Tôi giật mình: — Ủa, bị rủ hả? Xui quá rồi đó! — Ừm. — tùng gật.

Hai mẹ con ăn tối xong, trời mới chập choạng về tối. Bỗng một tiếng động lớn từ bên hông nhà vang lên. — Để coi! — tùng nhao ra, mẹ theo sát. Họ soi đèn pin — không phải mít rụng nhưng ánh sáng chợt lướt qua cái lỗ tường bao, và sau lỗ là một khuôn mặt với hai con mắt phản chiếu ánh đèn, nhìn chằm chằm. Đèn rơi khỏi tay tùng, va ụp xuống nền. Phía bên kia hàng rào, một tiếng cười lanh lảnh vang lên: — He he he… Hốt vậy anh zai? Em đây mà!

tùng nhặt đèn, giận dữ: — Đm, làm gì mà núp đấy, ăn cức à? khoa im lặng một lát, rồi lí nhí xin lỗi, vẻ láo lỉnh: — Hihi, tại em định gọi anh qua chơi mà chưa kịp, anh ra đúng lúc em muốn ý.

Lần thứ hai khoa khiến tùng “vãi đái”. Lần này, tùng soi thẳng đèn vào mặt nó — trong ánh đèn, gương mặt trẻ con lộ ra, nhưng có cái gì đó sai: nét cười quá rộng, ánh mắt sáng quắc như viên đá, và khi nó cười, khoa như khoe ra một hàm răng hơi sắc. tùng lạnh cả người.

— Sao hôm nay không qua? — tùng hỏi. — Em sang anh nhiều rồi, giờ đến anh sang em chứ! — khoa đáp, với giọng tinh quái.

tùng bâng quơ đồng ý: “Ừ, lát nữa qua.” Về nhà, mẹ hỏi: “Sao, có mít rụng không?” — Không mẹ, con qua nhà thằng khoa chơi chút. Mẹ phản đối ngay: “Đừng đi! Nó không qua thì thôi, hôm khác chơi cũng được. Mẹ thấy sao sao á.”

tùng nhất quyết: “Thôi không có gì đâu mẹ, con qua tí rồi về.” Nhưng tim cậu vẫn lợn cợn, mẹ cũng dúi cho cậu một lá bùa màu vàng thỉnh từ chùa: “Cầm đi cho chắc.”

Đêm xuống, tùng đứng trước cổng sắt, nuốt nước bọt, gọi: — khoa ơi, anh sang chơi! Có tiếng chạy chân nhanh, khoa mở cổng, mời vào với giọng rền rền: — A anh tùng, mời anh vô!

cổng sắt kêu rì rì như tiếng rên, sân vắng trải dài lối đi lát gạch, hai bên là mảnh đất bỏ hoang, cỏ dại um tùm. Đèn hiên vàng lèo tèo, trong nhà tối om — như chẳng ai ở. khoa ôm chiếc chiếu cũ trải xuống sân, mùi ẩm mốc bốc lên.

tùng hỏi: — Mẹ mày đâu? Sao không bật đèn? — Mẹ em ngủ sớm, thấy mệt nên tắt đèn — khoa trả lời. Giọng nó thanh, không giống người lớn.

khoa đề nghị một trò chơi lạ: mỗi người kể một câu chuyện, người kia đoán kết cục. tùng đồng ý. khoa mở đầu, kể một câu chuyện về một thằng nhóc hay chọc phá, lẻn vào nhà hàng xóm định ăn trộm, bị phát hiện. tùng đoán sẽ chỉ bị quát, bị mách, bị phạt. khoa cười khanh khách, vẻ mặt biến sắc: — Không! Ông ta không bắt phạt đâu. Ông ta sẽ nhốt nó lại, chặt nó ra từng khúc rồi muối ăn.

Câu nói lạnh lùng đến mức tùng nghẹn họng. Cái không khí loang ra như con dao bám theo câu kể, khiến đêm tối như đặc lại.

Bài viết liên quan

Leave a Comment

nâng mũi