Truyện ma gia đình ma ăn thịt người Phần 1
Trong những năm tháng học tập và sinh sống ở Sài Gòn, tôi có quen tùng
– một người bạn hơn tôi một tuổi. Dù chênh lệch tuổi tác, chúng tôi vẫn chơi thân, nói chuyện thoải mái, xưng hô xuề xòa: “ông – tôi” cho tiện.
Một lần, trong giờ giải lao, hai đứa kéo nhau sang quán cà phê đối diện trường. Vừa nhấp ngụm cà phê đen đá,
tùng bất chợt nói:
– Này, ông còn viết mấy câu chuyện đời thực chuyển thể thành truyện không? Tôi có một chuyện, muốn ông viết lại. Nhưng phải hứa viết y nguyên lời tôi kể, không thêm thắt.
Thấy cậu ta nghiêm túc khác thường, tôi gật đầu đồng ý. Hẹn sáng hôm sau, hai đứa đi ăn sáng rồi tìm một quán cà phê vắng để ngồi nghe kể.
…Hôm đó, tại một quán nhỏ trên đường Trần Huy Liệu, tôi hỏi ngay:
– Chuyện ông sắp kể, là chính ông chứng kiến từ bé đến giờ, ám ảnh cả tuổi thơ… hoàn toàn có thật?tùng đặt ly cà phê xuống, ánh mắt trầm hẳn:
– Đúng vậy. Hoàn toàn có thật.Tôi hơi gai người, rồi giục:– Thôi, kể đi.tùng bắt đầu…
Câu chuyện thứ nhất: Gia đình chú Linh
Quê tùng ở Tây Ninh, một xóm nhỏ chỉ chừng ba, bốn chục hộ dân. Ngay cạnh nhà cậu có gia đình chú Linh
– vợ chồng chú và một đứa con trai tên khoa, khi đó học lớp 5.Ngôi nhà họ ở vốn trước kia bỏ hoang, sau mới mua lại và sửa sang. Chú Linh làm công nhân dệt may cách nhà gần 20 cây số, tối mịt mới về. Cô vợ ở nhà chăm vườn và con.
Thoạt nhìn, gia đình ấy rất bình thường. Nhưng càng sống cạnh, tùng càng thấy kỳ lạ.
Cậu kể:
– Đêm nào, cứ từ nửa đêm đến khoảng hai giờ sáng, trong nhà chú Linh luôn vang ra những âm thanh lạ lùng.
Tôi nhíu mày:
– Âm thanh kiểu gì?– Giống tiếng gió rít qua khe cửa, lâu lâu lại có tiếng rên rỉ. nghe như có ai đang đau đớn
.Ban đầu tôi phá lên cười:
– Thôi ông ơi, tiếng gió thì đúng là gió. Còn tiếng rên… chắc vợ chồng chú ấy… chuyện ấy thôi.
tùng gạt phắt:– Không phải. Tôi nghe rõ. Nó khác hẳn. tiếng rít ấy… giống tiếng người rít qua kẽ răng. tiếng rên thì… thật sự khiến người ta nổi da gà.
Tôi bắt đầu im lặng, để tùng kể tiếp.
Một đêm mùa hạ năm 2007
Hôm ấy, như thường lệ, khoa chạy sang nhà tùng chơi. Hai đứa trải chiếu ngoài sân, dưới ánh đèn vàng vọt, đánh cá ngựa ríu rít.
Bỗng tùng ngẩng lên, thoáng thấy có bóng ai đứng trên cây nhãn gần bờ tường. Cậu vội hỏi:
– khoa, nhà em giờ còn ai ở nhà?
– Chỉ có má em thôi, ba em 10 giờ mới về.
tùng khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy lạ.
Đúng 9 giờ, tiếng xe máy nổ ngoài ngõ, khoa reo lên:
– Ba em về rồi!Chú Linh dắt xe vào, gọi vọng sang:
– Chơi đến 10 giờ thì về ngủ, mai còn đi học nhé
.khoa dạ to, rồi 10 giờ cũng thu dọn đi về.
Tối đó, mẹ tùng bất ngờ hỏi:
– Gia đình chú Linh chuyển đến xóm mình bao lâu rồi con?
– Gần ba tháng rồi má. Sao vậy?
Mẹ chỉ khẽ lắc đầu, bảo con đi ngủ sớm.
tiếng rên trong đêm
Nửa đêm hôm ấy, tùng bỗng tỉnh giấc. Trong tĩnh lặng, cậu nghe rõ ràng tiếng rên khe khẽ từ đâu đó vọng lại.
Ban đầu tưởng là con vật, nhưng càng nghe, tùng càng thấy đó là **tiếng người**. tiếng rên đau đớn, xen lẫn những luồng rít kỳ dị, như gió thổi qua khe cửa, lại giống tiếng nghiến răng, hoặc tiếng rít thuốc lào nén chặt.
Tò mò dâng lên, tùng lén mở cửa, men theo bờ tường ra hông nhà. Ngồi áp tai xuống đất, cậu khẳng định chắc chắn: âm thanh phát ra từ nhà khoa
.Một ý nghĩ dại dột lóe lên – leo qua bức tường sang nhà bên kia.
Bức tường đã cũ, từng mảng vữa bong tróc khi tùng bám vào, nhưng cậu vẫn liều trèo qua. Đáp xuống sân nhà khoa, tim đập thình thịch. Nhà không có chó, càng khiến khoảng sân im ắng đáng sợ.
tùng lần theo vách, đến một cửa sổ cũ kỹ. Ghé mắt nhìn vào bên trong
– căn nhà tối đen như mực. tiếng rên rỉ lúc này nghe rõ mồn một, run rẩy, ai oán…
Ngay khoảnh khắc đó, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tùng. Cậu nhận ra, những gì mình nghe thấy… tuyệt đối không phải của người bình thường.
PHẦN 2

Giữa mép dưới của cánh cửa sổ và thành xi măng của bệ cửa, hở ra một cái khe nhỏ hẹp. Nhưng cũng đủ để tùng đưa mắt vào trong quan sát
Bên ngoài sân, ánh trăng sáng vằng vặc soi rõ vạn vật. Nhưng trong nhà quá tối, cố nheo mắt và tập trung nhìn, anh vẫn không nhìn được gì.
Mải tập trung để cố nhìn rõ xem bên trong có gì, tùng đã vô tình không để ý đến một chi tiết: đó là nãy giờ tiếng rên rỉ và rít không còn nữa, bốn bề lại tĩnh mịch lạ thường.
Đang chăm chú quan sát, thì từ bên kia thành cửa sổ, một làn hơi nhẹ, nhẹ lắm… nó phả ra, phả vào đôi mắt của tùng đang chăm chú nhìn từ bên ngoài. Nó nhẹ như hơi thở của con người vậy!
Làn hơi phả qua khe hở, tuy nó nhẹ vô cùng nhưng cũng đủ khiến mấy hạt bụi li ti trên thành cửa bay vào mắt kẻ tò mò bên ngoài. Anh đưa tay dụi mắt, thầm thắc mắc: tại sao bụi lại bay vào mắt mình được nhỉ?
Và trong khoảnh khắc đó, tùng giật thót người, chân tay bủn rủn. Ngay lúc này đây, chỉ cách mặt anh một bức tường mỏng, đối diện với ánh mắt anh đang hướng vào trong căn nhà, là một ánh mắt sắc lẹm như dao cạo, kèm theo hơi thở dồn dập và tanh tưởi.
Chính hơi thở đó phả ra khiến những hạt bụi bay vào mắt anh. Anh chợt hiểu ra, có thứ gì đó bên kia cánh cửa sổ nãy giờ cũng ngồi trong nhà và nhìn ra cái khe đối diện với anh… nó đã phát hiện ra sự rình mò của kẻ lạ mặt.
Há hốc mồm, cứng lưỡi, không nói nên lời. tùng bật ngửa ra phía sau, đầy kinh sợ.
Và kìa, từ bên kia cửa sổ, tiếng rít như người rít thuốc lào lại vang lên. Cánh cửa rung lên bần bật!
Trong cơn hoảng loạn và sợ hãi, tim đập thình thịch, chân tay cứng hết cả ra, tùng lồm cồm bò dậy. Chạy
– phải chạy thôi, chạy khỏi đây!
Lấy hết sức bình sinh, tùng lao đến bức tường bao và bật lên. Không còn sự thận trọng bình tĩnh và nhẹ nhàng khi trèo sang đây, bây giờ là sự hoảng loạn sợ hãi tột độ, khiến động tác của anh luống cuống, bức tường rung lên vì lực va đập mạnh, từng mảng vôi vữa lâu ngày rơi xuống đất rào rạo trong đêm nghe rõ mồn một.
Phịch! Cú tiếp đất không như ý khiến anh lộn mấy vòng, đất cát dính đầy mặt. Sau cú nhảy là một viên gạch rơi theo đánh cái bộp…
bức tường đã bị bể.
Còn chẳng kịp phủi quần áo, anh phóng như bay vào sân nhà. Đằng sau, bên kia bức tường, tiếng rít dài ghê rợn đang vang lên. Có một cái bóng đen đang nhìn theo hướng tùng chạy vào nhà.
Tôi không giấu nổi sự kinh ngạc:
– Ý anh là ngay khi anh cố nhìn vào trong căn nhà thông qua khe cửa đó, thì anh đã bị phát hiện? Nhưng có vẻ người phát hiện không phải là chủ nhà? Vậy còn ai trong căn nhà đó nữa chứ?
tùng đáp, giọng run run:
– Nếu như ông là tôi lúc đó, đối diện với cái đôi mắt đó, ông cũng sẽ như tôi, nhận ra rằng nó không phải là ánh mắt của một con người. Nó sắc lẹm, vô hồn và mờ đục, lạnh lẽo… và to quá khổ, to hơn mắt con người nhiều.
– Hơi ghê đó… ok, tiếp nào.
1 giờ đêm Nằm co ro trên giường, đắp chăn che kín toàn thân, chân tay xớt sát dính đầy đất, anh run lên từng hồi. Sự việc bất ngờ ngoài dự tính khiến tùng hoảng sợ tột độ.
Trong đầu bây giờ nổi lên vô vàn câu hỏi: Cái gì vậy? Cái gì nhìn mình khi đó, nó thật sự là cái gì? Là chú Linh sao? Hay là cô vợ?
Tại sao mình thận trọng như thế rồi mà vẫn bị phát hiện? Và nếu là họ thật, thì họ biết mình sang rình mò đêm hôm như vậy… mai họ sẽ sang đây và nói ba má mình!
Bức tường bể và dấu chân ngoài vườn, mình không giấu được rồi!Sự ám ảnh và hàng ngàn câu hỏi khiến anh cả đêm không ngủ được và thức luôn cho đến sáng.…
Sớm hôm sau, vội ra khỏi giường, anh đi ra giếng rửa sạch đất cát dính trên tay chân, đầu gối bị sứt một miếng da do đêm qua bật tường ẩu.
Nhân lúc ba còn đang ngủ và mẹ thì đang lúi húi dưới bếp, tùng lẻn ra hông nhà xóa mấy cái dấu chân. Đang định bê viên gạch đặt lại thì tùng vội vàng núp luôn vào sau gốc cây, vì bên kia bờ tường, sân nhà khoa, mẹ nó – cô vợ chú Linh – đang phơi quần áo.
Chăm chú quan sát thì cô ta không có vẻ gì là bất bình thường, vẫn như bao người thôi
Đi vào nhà, mẹ cũng từ dưới bếp đi lên.– Ô, sao nay dậy sớm vậy con, trực nhật lớp hả? Mà sao mặt hốc hác, thâm quầng vậy? Đêm qua không ngủ được hả?
– Dạ không, đêm qua con ngủ bình thường. Tại sáng nay có bài kiểm tra nên tranh thủ dậy sớm ôn bài tí ý mà má.
– À ừm… được rồi. Vậy vô ôn bài đi, tí ra ăn sáng nha.
– Vâng!Ngồi vào bàn, sắp xếp mấy cuốn vở lát đi học, mà đầu óc không tập trung được gì cả. Chắc chắn có gì đó không bình thường. mình không thể hoa mắt hay mê sảng được. Phải làm cho rõ chuyện này
– tùng tự nhủ.…
Bên ngoài, tiếng tụng kinh sáng sớm lại vang lên trầm bổng, hòa theo bài kinh phát ra ở cái radio mẹ vẫn mở mỗi ngày. Nó làm đầu óc anh nhẹ đi phần nào.
Ăn sáng xong, dắt xe ra cổng và chào mẹ để đi học, vẫn không quên ngoái đầu sang sân nhà kia để quan sát tình hình. nhìn tùng từ đằng sau, mẹ anh dường như nhận ra điều gì đó.
Ra đến đường ngõ, khoa cũng đi từ nhà ra, gặp tùng, nó í ới gọi:
– Hê nhô anh tùng, hôm qua ngủ ngon không ạ?
– Cũng bình thường, hôm qua anh mất ngủ nên ngủ hơi muộn.
– Lại làm gì mờ ám nên mất ngủ hả? Há há!
Giật mình cái nhẹ, tùng quay sang gắt gỏng:
– Mờ ám mẹ gì? Tại sáng nay kiểm tra nên tao đêm khó ngủ thôi.
– À, ra vậy ^^.
Tới đoạn rẽ giữa trường cấp 2 và cấp 1, khoa chào rồi đi về phía trường nó. tùng đạp xe về phía trường mình. Mải suy nghĩ mông lung mà tùng không hề biết rằng, khoa đi được một đoạn rồi dừng và ngoái lại nhìn theo tùng đang đạp xe đạp. Miệng nó nở một nụ cười đầy nham hiểm
– một nụ cười không nên có ở một học sinh lớp 5.
Cả buổi học hôm đó, ngồi trong lớp mà tâm trí cứ để đi đâu, thực sự học không được. Nay mà có bài kiểm tra thật chắc 0 điểm.
… Một cái vỗ vai mạnh kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.
– Ê mày, làm gì mà sáng giờ tới lớp bần thần vậy?
Là Vinh – thằng bạn chơi khá thân trong lớp với tùng. (Anh Vinh này sau nghe kể là lúc tùng đi đại học thì anh ấy cũng đi xuất khẩu lao động bên Đài Loan, rồi lấy luôn được cô vợ người Đài và ở luôn bên đó, lâu lâu mới về nước.)
Uể oải, tùng trả lời:
– Không có gì, đêm qua mất ngủ nên hơi mệt thôi.
– Nay nhìn mày cứ như trên mây trên gió vậy, như thằng mất hồn ý?
– Không có gì… À mà tao hỏi này, cái nhà cạnh nhà tao ý, có phải cái hồi mình còn bé là của 2 vợ chồng ông bà bán bánh đúng không nhỉ?
– Ừ đúng rồi, mày không nhớ hồi lớp 3, 4, mỗi lần liên hoan lớp cô chủ nhiệm hay bảo mày về đặt bánh hộ còn gì. Ngay cạnh nhà mà giờ còn hỏi.
tùng thầm nghĩ: Chỉ có 4 – 5 năm mà một cái nhà đổi 3 lần chủ. Mỗi lần này vợ chồng chú Linh kia có thằng con trai gần gần bằng tuổi nên dễ giao lưu. Chứ mấy người trước chả có con cái gì, hay có thì tùng cũng chả để ý. Với lại họ cũng chỉ ở trên dưới một năm rồi đi luôn, chả ấn tượng gì nhiều lắm.
– Ủa thế giờ cái nhà đó ai ở rồi? Mấy tháng nay tao không ghé qua ngõ nhà mày.
– À, hiện tại là một gia đình khác ở, 2 vợ chồng có thằng con trai học lớp 5, cũng hay sang chơi với tao.
– 2 vợ chồng??
– Ừ… 2 vợ chồng……
Tan học, vừa về đến nhà dắt xe vào sân, đã thấy mẹ loay hoay bên cái bờ tường. Linh tính mách bảo, tùng chạy vội ra hỏi:
– Má làm gì ngoài này vậy?
– Hôm qua má nhớ là chiều cái tường này còn nguyên, tối thì thằng kia đi cổng qua đây… mà sao qua đêm lại bể luôn viên gạch như này được nhỉ?
Vội lấp liếm che đậy:
– À vậy chắc đêm mấy con mèo đuổi nhau chạy qua chạy lại thôi ý mà má. Đêm qua con cũng nghe mèo kêu suốt.
– Mèo đuổi nhau mà làm rớt luôn được viên gạch cũng hay ha? Mà má đêm qua cũng chả nghe thấy gì!
– Ui dào, tí con nhào sơ xi đắp lại là được mà. Má cứ để đó đi
.Kéo mẹ vô nhà, bà vẫn không khỏi thắc mắc và ngoái lại nhìn cái bờ tường bị bể
Cất cái cặp vào phòng, tùng ra giếng rửa mặt mũi chân tay. Cái nóng oi ả tháng 6 giữa trưa khiến người cứ hầm hập.
Trong nhà, mẹ đang gọt trái cây, đợi tùng vào, bà lên tiếng:– Có chuyện này không biết có nên nói với con không…
Hơi khó hiểu, anh hỏi:
– Có chuyện gì má cứ nói!
Bà ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp:
– Má biết là nghe có vẻ linh tinh, nhưng hôm qua lúc 2 chúng mày chơi ngoài sân xong, má ra dọn cái chiếu ý, có một sự việc hơi lạ.
– Lạ như thế nào ạ?
– Khi ngồi xuống để cầm 2 cái cốc 2 chúng mày uống nước ý, má vô tình đặt tay vào chỗ chiếu thằng khoa ngồi.
tùng khó hiểu hỏi lại:
– Chỗ nó ngồi thì sao ạ?
– Má để ý chúng mày ngồi im một chỗ chơi cả tiếng đồng hồ, mà vừa xong nó đứng dậy, má cũng ra dọn mang cái chiếu vô nhà luôn. Cái chỗ mày ngồi thì còn âm ấm, chỗ nó ngồi lạnh ngắt luôn con ạ!!!
