Chuyện ma

Bị Ma Nhát Khi Thuê Nhà Ở Đường Lê Đức Thọ Gò Vấp Gần Xóm Đạo

Câu chuyện có thật của Mr. Trouble – được kể lại bằng giọng người từng trải qua nỗi sợ ấy.

Hình ảnh

1. Căn Nhà Ở Khu Xóm Đạo

Năm 2015, tui thuê một căn nhà nguyên căn trên đường Lê Đức Thọ – Gò Vấp, gần khu xóm Đạo. Hồi đó, tui ở chung với thằng bạn thân và gia đình nó – gồm bà, cô và ông anh họ. Nhà tuy cũ nhưng rộng rãi, giá lại mềm, nên ai cũng thấy ưng bụng. Lúc mới dọn vô, mọi chuyện đều bình thường. Buổi tối có đôi lúc nghe tiếng rì rầm nhỏ, tiếng cười khúc khích vọng ra đâu đó, nhưng tụi tui cứ nghĩ là bà với cô thức khuya coi phim. Mãi sau này, tui mới biết… không phải người đâu.

Căn nhà có diện tích khoảng 5×15 mét, nhìn ngoài tưởng chừng bình yên. Từ cửa bước vô là phòng khách, chỗ bà với cô kê cái giường ngủ luôn. Kế tiếp là phòng của tui với thằng bạn, vách hở trên nên tiếng động bên ngoài lọt vô rất rõ. Đi qua nữa là bếp, bên trên bếp có một cái gác gỗ – nơi ông anh bạn tui ở. Cuối cùng là toilet, nằm sâu tuốt phía sau.

Lúc mới chuyển vô, tui còn thấy nhà này dễ thương lắm – nhỏ nhỏ, ấm cúng, lại tiện đi làm. Nhưng càng ở lâu, tui càng thấy có gì đó sai sai. Những đêm khuya, khi cả nhà đã tắt đèn, vẫn có ai đó cười khe khẽ nơi góc bếp… hoặc bước chân nhẹ như sương đi lại trên gác.

2. Câu chuyện Thứ Nhất: tiếng cười trên Gác

Hôm đó, tui vừa giặt đồ xong. Nhà có hai chỗ phơi: một là hiên trước cửa, hai là ban công nhỏ trên gác gỗ. Phơi ngoài hiên sợ mất đồ vì cửa rào hở nhiều khe, nên tui quyết định lên gác xin ông anh phơi ké.

Từ ban công nhìn xuống, tui mới thấy phía sau nhà là một khu mộ cũ – chừng ba, bốn ngôi, nằm lọt thỏm giữa dãy nhà dân san sát. Mộ rêu phong, xiêu vẹo, chẳng ai hương khói. Ban ngày nhìn còn đỡ, nhưng tối thì… ai dám nhìn kỹ.

Thường ngày, tui chỉ phơi ban sáng, nhưng hôm đó giặt trễ – 7 giờ tối mới xong. Khiêng thau đồ đi ngang cầu thang gác, tui nghe tiếng người nói chuyện, xen lẫn tiếng cười giỡn trên đó. Nghĩ chắc ông anh đang coi phim nên tui gõ cửa: “Anh ơi, cho em phơi đồ chút nha!”

Không ai trả lời. tiếng cười vẫn còn, nhưng nhỏ dần… rồi tắt hẳn. Tui gõ thêm hai, ba lần nữa – vẫn im lặng. Đẩy thử cửa thì… két – cửa tự mở ra, tối đen như mực. Không một bóng người.

Cảm giác lúc đó lạnh toát cả sống lưng. Tui bật đèn, cố làm lơ, bưng thau đồ ra ban công. Phơi được hai cái áo thì… ĐÙNG! Một tiếng động lớn vang lên – cửa phòng tự đóng rầm một cái, rồi cửa ban công sau lưng cũng tự sập lại. Cả không gian rung lên một hồi.

Trời ơi, gió ở đâu ra mà mạnh dữ vậy? Căn nhà kín bưng, không hề có gió lùa. Tui sợ quá, vứt thau đồ chạy thục mạng xuống dưới, còn nghe loáng thoáng tiếng cười khúc khích vọng xuống như trêu ngươi.

Đêm đó, tui kể lại cho thằng bạn nghe, nó cười: “Chắc gió thôi mày ơi!” Nhưng gió nào lại biết cười?

Từ hôm ấy, tui thề không bao giờ dám bước chân lên cái gác đó nữa. Chỉ có ông anh nó vẫn ở trển bình thường, như chẳng có chuyện gì xảy ra.

3. Câu chuyện Thứ Hai: Đêm Một Mình

Khoảng một tháng sau, bà với cô về Hóc Môn có việc hai ngày. Nhà chỉ còn lại tui, thằng bạn, và ông anh. Nhưng tối đó, thằng bạn gọi báo: “Tao đi chơi đêm, không về nha!” Tui ừ đại, nghĩ có ông anh trên gác thì cũng không đến nỗi cô đơn. Cả nhà yên tĩnh, tui bật nhạc, mở game, vừa đàn vừa hát, vừa uống vài lon bia cho dễ ngủ.

Tầm gần 10 giờ, đang định ra lấy thêm bia thì nghe tiếng bước chân trên gác, kèm tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ, như có hai người thì thầm với nhau. Nghĩ là ông anh đã về, tui gọi to: “Anh Đê ơi, xuống làm vài lon chơi không anh? Mang laptop xuống đánh game luôn!”

Im lặng. Không tiếng đáp. Không cả tiếng động.

Căn nhà bỗng trở nên yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng nhịp tim mình. Tui thấy hơi lạ, bèn đi ra cửa trước xem thử – không thấy xe ông anh đâu. Nghĩa là… ổng chưa về.

Cái tiếng bước chân và giọng nói trên gác vừa rồi… là ai?

Cảm giác rờn rợn lan khắp người, tóc gáy dựng lên. Tui tự trấn an: “Chắc mình nghe nhầm thôi…” Nhưng lòng thì lạnh toát.

4. tiếng Động Trong Đêm

Gần 12 giờ khuya, bia ngấm, tui tắt máy tính, chuẩn bị đi ngủ. Vào toilet đánh răng thì đèn bỗng chớp chớp, rồi cháy bóng, chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ đèn bếp hắt ra, nhấp nháy như có ai đang nghịch công tắc.

Tui thấy say nên cũng lười thay bóng. Đang bước ra thì… ĐÙNG! tiếng vật nặng rơi trên gác. tiếng vang dội như ai ném cái gì xuống sàn. Tui đứng tim, rồi chạy vội vô phòng khóa cửa.

Không gian im re. Chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc… tích tắc. Cảm giác ngột ngạt đến nghẹt thở. Cuối cùng, mệt và say quá, tui thiếp đi lúc nào không hay.

5. tiếng cười Lúc 1 Giờ Sáng

Tui bị đánh thức bởi tiếng ồn ào như có người đang nhậu nhẹt, nói cười, cụng ly ngoài phòng khách. Cùng lúc đó là tiếng bước chân đi lại trên nền gạch, từ phòng khách, xuống bếp, rồi ngang qua cửa phòng tui, đi tới đi lui, đều đều như đang tuần tra.

nghe riết thấy da gà nổi khắp người. Tui tỉnh hẳn vì mắc tiểu, mà trong lòng thì sợ đến phát run. Ráng nằm im một lúc, tiếng bước chân lại dừng. Không gian bỗng im lặng hoàn toàn – lặng đến mức nghe rõ hơi thở của chính mình.

Không chịu nổi nữa, tui bật đèn, chạy ra toilet. Nhưng kỳ lạ thay, đèn toilet và đèn bếp đều chớp chớp, như sắp tắt, chỉ còn ánh sáng mờ nhòe soi mấy bóng tường méo mó.

Tui chưa kịp làm gì thì… ĐÙNG! ĐÙNG! Lại tiếng rơi trên gác! Lần này to hơn, rõ hơn – như ai cố tình quăng vật nặng xuống.

Tui cắm đầu vô toilet, giải quyết thật nhanh. Nhưng khi bước ra, nghe tiếng nước xả ào ào, dù tui đã tắt rồi. Quay vô kiểm tra – van nước vẫn đang mở toang. Vừa khép lại, tui nghe vang lên ngay sau lưng: “Khúc… khích… khúc… khích…”

Một tràng tiếng cười nhỏ, vang lên sát bên tai, nhưng khi quay lại – chẳng có ai cả. Lúc ấy, tim tui như ngừng đập. Tui chạy thẳng vào phòng, khóa cửa, trùm chăn kín đầu.

Trong chăn, hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Tui nghetiếng tim đập thình thịch, xen lẫn tiếng cười mảnh như gió lướt qua tai.

6. Cánh Cửa Bị Vặn

Tưởng yên, nhưng chưa đâu. Khi tui vừa lim dim ngủ lại, thì nghe… Cạch… cạch… cạch…

Ban đầu còn tưởng chuột, nhưng lắng nghe kỹ – đó là tiếng tay nắm cửa bị vặn. Cửa phòng tui khóa trong, nên cái nắm cửa cứ xoay nửa vòng rồi dừng, phát ra tiếng cạch khô khốc, đều đặn, như có ai đang thử từng chút một.

Toàn thân tui cứng đờ, không dám cử động. Hơi thở nghẹn lại nơi cổ. Ngoài kia, có ai đó đang đứng trước cửa phòng tui.

Rồi tiếng ấy lại vang lên – Cạch… cạch… Chậm rãi. Lạnh lẽo. Cứ như người kia biết rõ tui đang thức, và đang chơi trò trêu chọc trong bóng tối.

Tui chỉ biết nằm im, chờ đợi… Đến khi trời hửng sáng, ánh nắng đầu tiên chiếu vào cửa sổ, tui mới dám hé chăn nhìn ra. Cửa phòng vẫn y nguyên – khóa chặt. Nhưng… trên nắm cửa, có dấu tay nhòe đen sì, như ai đó vừa nắm chặt rất lâu.

7. Sau Này

Tui dọn đi không lâu sau đó. Khi trả nhà, cô chủ nói khẽ: “Trước đây, trên gác đó có người treo cổ chết. Chắc mấy em… gặp ổng đó.”

Tui nghe mà sống lưng lạnh buốt. Giờ mỗi khi đi ngang đường Lê Đức Thọ, tới đoạn gần xóm Đạo, nhìn thấy căn nhà có ban công nhỏ và mái tôn cũ, lòng tui lại rợn rợn. nghe như đâu đó, vẫn còn tiếng cười khúc khích vọng ra trong đêm, và tiếng nắm cửa xoay chậm rãi trong bóng tối.

Bài viết liên quan

Leave a Comment

nâng mũi