QUỶ GÕ CỬA
ngày xưa nhà tôi từng cho một người ăn xin. Bà thấy ông ta tội nghiệp nên cho uống nước. người ăn xin uống xong, mặt tôi xẩm nói, Bà chị ơi, ba ngày nữa nhà bà sẽ có ác quỷ đến.
đừng có mở cửa. Bà tôi nhếu may. Ba ngày nữa đúng là ngày thất thức của cụ.
Lẽ nào lại biến thành ác quỷ sao? Ma quỷ giò lừa người lắm. đừng để bị chúng lừa. Ông ăn xin nói xong còn đưa bà tôi một túi phước.
Bảo treo túi phước trước cổng. Ngạ quỷ sẽ không dám bao. Nói xong ông ăn xin bỏ đi.
Bà tôi do dự một lúc. Cuối cùng vẫn treo túi phước lên cửa. Tôi đến ông tôi về hỏi bà già.
Sao cửa nhà mình treo cài rồng túi phước thế? Đúng là túi phước. Ba kể lại chuyện ban ngày cho ông nghe. Ông nhếu may.
Mẹ sống đến một trăm tuổi. Chết già chưa có gì đâu. Sao mẹ thành ác quỷ được? Lão ăn xin đó là kẻ lừa đảo.
Ông à, tôi cũng biết mẹ chết già. Nhưng lúc bệ nắp quan tài tôi thấy mẹ cười. cười rất kỳ lạ.
Nói bậy. Chắc bà mệt nên hóa mắt rồi. Tôi không nhìn nhầm.
Tôi sợ làm mọi người hoảng. Nên không nói ra. thấy tôi im lặng.
Bà còn nói trước khi mẹ mất. Dẫn con thứ hai đặt cái dư vào quan tài. Thằng hai có đặt không? Cụ sinh được hai con trai.
Ông tôi là anh cả. Có đặt. Bà sao lại hỏi vậy? Sao mẹ lại cho cái dư vào quan tài? Ghê quá.
Mẹ sống đến một trăm tuổi. Thôi trẻ trong làng có người bị chuông sống. ngày thứ hai sống lại.
Mẹ sợ bị chuông sống. Nên mới bảo thằng hai đặt dư vào. Cũng là tâm nguyện cuối cùng.
Điều này cũng bình thường thôi. Bà nhớ may. Ông à. Không phải tôi đang nghi.
Tôi nghe người ta nói. người bỏ ra từ quan tài đều là sát chết. Không có chuyện giả chết.
Tôi cảm thấy thất thất mẹ sẽ về. Trong lòng tôi không yên. Nếu bà không yên tâm.
ngày thất thất bà dẫn thằng Thiều Thủy Ngư đến thị trần. Tôi ở nhà trong. Đợi qua thất thất rồi hai người về.
Bà nhớ may. Ông à. Hay cùng đến thị trần tránh đi. Trước khi mất mẹ còn giặn thằng hai đệ nắp chập.
Tôi thấy không ổn. Tôi cũng hơi mất kiên nhẫn. Không ai muốn chết.
Mẹ giặn mấy câu đó vì muốn sống thôi. Có gì không ổn đâu. Hơn nữa.
thất thất nhà mình phải cúng mẹ một mâm. Nhà không một bóng người. Lúc đó người làng sẽ dị nghỉ.
Cứ thế đi. Bà dẫn thằng Thiều Thủy Ngư đi chợ. Tôi ở nhà trong.
thấy ông kiên quyết. Bà cũng không nói gì. Chấp mắt đến ngày thất thất của cụ.
Ngoài trời mưa lớn. Mưa to quá. Đường núi không đi được.
Bà tôi thần sức phức tạp. Phải. Không đi được rồi.
Không sao. đừng tự dọa mình. Mẹ đã mất rồi.
Bà ấy sẽ không về đâu. Nói xong tôi đi nhà kho chuẩn bị cơm. Mưa ngoài trời đến tôi mới tảnh.
Ông à. Tối nay phải cảnh giác. Trời âm u mưa gió. Bàn khí nặng lắm.
Bà vừa giất lời. Ngoài cửa có tiếng gõ. Bà tôi mắt trọn tròn.
Ông ơi. Không phải mẹ về đấy chứ? Ông tôi nhớ mày. Không thể.
Sau đó ông hô tao ra cửa. Ai đấy? Anh hai. Em đây.
Ngoài cửa là tiếng chú hai. Muộn thế này. Thằng hai đến làm gì? Nói rồi ông ra mở cửa.
Nhưng ngay khi mở cửa. Chuyện quái gì xảy ra. Cụ lẽ ra phải nằm trong quan tài.
Do lẽ đang đứng bên cạnh chú hai. Cụ cười với ông tôi. Mụ cười rất đáng sợ.
Còn cả mẹ chưa chết. Tôi cũng sợ đến mức lâu mới phản ứng được. Mẹ.
Sao mẹ lại từ mộ chạy ra vậy? May mà có thằng hai hiểu thảo. Thường xuyên ra mộ thăm mẹ. Là thằng hai đào mẹ từ mộ lên.
Cụ vừa giất lời. Tôi để ý thấy trong mắt cụ có tim máu đỏ. Giống như ác quỷ chết thẳng.
Sắp mưa rồi. Vào nhà nói chuyện đi. Vào nhà trước đã.
Vừa định vào nhà. Cụ thấy túi phúc treo trên cửa. Sắc mặt cụ thay đổi ngay lập tức.
Cụ nghiến răng nói. Mau gơ thứ bẩn thiếu này xuống. Và tôi kéo ông lại.
Thì thầm. Ông à. Sao em thấy mẹ sợ túi phúc thế? Ông tôi nhíu mày. Mẹ.
Sao mẹ bảo đây là đồ bẩn? Túi phúc này do một ông ăn xin cho. Bảo lại chưa ta? Má quỷ lang thang đều sợ túi phúc. Nghe ông nói vậy.
Mắt cụ đảo qua đảo lại. Rồi ủi khất nói. Con cả.
Mẹ là mẹ ruột con. Làm sao hại con được? Mau gơ thứ bẩn thiếu này xuống. Thứ này sẽ thu hút má quỷ.
Chú hai cũng nói. Thứ này trông xui xẻo quá. Nói xong chú hai nèm túi phúc đi.
thấy túi phúc bị nè. Mặt cụ nở nụ cười. Không hiểu sao.
Tôi cứ thấy trên người cụ có lỗ thủng. Các bạn muốn xem phần tiếp theo? Nhấn góc trái dưới tài ứng dụng yên yên. Nhập khỉ ngư và cụ tái sinh.
Có thể xem nội dung tiếp theo. Trời nhỏ nhà tôi có người ăn xin đến. Bà thấy thương nên cho nước uống.
người ăn xin uống xong. Mặt tôi xầm nói. Bà chị ơi.
Ba ngày nữa nhà bà có ác quỷ đến. đừng có mở cửa. Kết quả của đã mất của tôi thật sự về vào ban đêm.
Mẹ sao biết túi phúc này thu hút má quỷ? Mẹ xuống âm phủ một chuyến. Gặp một vị tiên quân già. Ông ấy cho mẹ thiên nhãn.
Giờ mẹ có phép sọt lờ lắm. Mẹ nói gì con không hiểu. Con nghe không hiểu.
Ông tôi lúc trẻ từng bị thương chân. Để lại chứng bệnh đi khập hiếng. Mẹ à. Cái chân này của con.
Mấy chục năm thầy thuốc trong thị trấn đều chữa không khỏi. Mẹ đừng nói bậy nữa. Con cả nghe lời mẹ đi.
Mẹ không hại con đâu. Chú hai nói xong đẩy ông vào nhà Tây. Bà tôi định vào xem.
Nhưng bị chú hai chặn lại. Chị dâu. Chị đừng lo.
Giờ mẹ có phép thuật lớn. Nhà ta sẽ sống tốt thôi. Thằng hai.
Để tôi vào xem một chút. Không được. Giờ mẹ là bán tiên.
Khi người làm phép, phàm nhân không thể nhìn. Sẽ xảy ra chuyện đấy. Chú hai vừa dứt lời.
thấy ông từ nhà Tây đi ra. Trứng khập khiến nhiều năm đã khỏi. Mẹ thật thần kỳ.
Cụ cười tê tết. Nhòn tiên quân giả. Cho mẹ phép thuật thông thiên.
Cụ vừa dứt lời. Một tiếng xét đánh xuống. Giữa mưa lửa nang ao.
Chúng tôi gội vào nhà đông. Chú hai và cụ vào nhà Tây. Ông à. Mẹ chữa chân cho ông thế nào? Không biết.
Mẹ không cho mở mắt. Ông à. Lúc sớm trót. Em thấy mẹ không có bóng.
đừng nói bậy. Em không nhìn nhầm đâu. Không nhầm.
Chúng ta đều có bóng. Chỉ mỗi mẹ không có. Ông hiểu mày.
Mẹ đột nhiên sống lại có phép thông thiên. Thật kỳ lạ quá. Để mai tôi mời Trần Mù đến.
Gửi ông ấy xem cho mẹ. Trần Mù là thầy bói trong làng. Hiểu biết đôi chút về âm dương.
Đến ngày hôm sau. Có hai người đến xem nhà tôi. Là Lưu Tam và con gái ông ấy trong làng.
Họ đi thẳng vào nhà Tây. Ông à. Sao Lưu Tam lại đến? Con dẫn theo con gái nữa. Lưu Tam gầy như quê củ.
Nhưng chẳng còn sống được mấy ngày. Ra xem thử. Khi chúng tôi ra thì bị chú hai chặn lại.
Mẹ đang chữa bệnh cho Lưu Tam. đừng ai vào cả. Chú hai vừa giất lời.
Lưu Tam từ nhà Tây đi ra. Sức mặt ông ấy đã khá hơn nhiều. Con gái tiểu Vân nắm chặt tay ông.
Cha, con muốn về nhà với cha. Lưu Tam gạt tay con gái ra. Được tiên quân chọn là phúc của con.
Từ hôm nay, con ở lại đây. Học nghề với cụ cho tốt. Cụ đứng ở cửa nhà Tây cười nói.
Ngoan ngoạn học nghề với cụ nào. Khi cụ nói những lời này, tôi thấy cụ nuốt nước bọt. Như thế đang thèm tiểu Vân sau khi Lưu Tam đi.
tiểu Vân vẫn đứng đó khóc. Cụ trứng mắt nhìn tiểu Vân dữ dằn. Còn khóc nữa ta bóc chết ngay.
Ánh mắt cụ đấy hung dữ. tiểu Vân sợ quá không dám khóc nữa. Mẹ, mẹ giữ đứa bé này làm gì? Nó là người tiên quân giả chọn.
Ta phải chuyên nghế cho nó. Chuyện này các con đừng quản. Nói xong cụ nở nụ cười.
Sách tiểu Vân vào nhà Tây như sách gà con. Anh cả, giờ mẹ là bán tiên. Sau này phải theo quy tắc của bán tiên.
Tìm mấy tấm vải đen, em che cửa sổ nhà Tây. Không cho ánh sáng vào. Cái gì mà quy tắc? người phản như chúng ta làm sao hiểu được quy tắc của tiên? Cứ làm theo lời mẹ đi.
Nói xong chú hai dùng vải đen che tính cửa sổ nhà Tây. Đến đêm khuya, tôi bị buồn tiểu đánh thức. Khi đi nhà viện sinh, tôi nghe thấy tiếng cắt cắt từ nhà Tây.
Như có người đang ăn gì đó. Thưa thế này, cụ và chú hai ăn gì nhỉ? Khi tôi đang thắc mắc, cửa nhà Tây mở ra. Chú hai vậy tôi, tiểu thủy ngư.
Lại đây, nhà Tây có thịt ăn. Dưới ánh trăng, tôi loàng thoảng thấy khuếm miệng chú dùng máu. Tôi bản năng cảm thấy sợ.
Chú hai, cháu không đói. Thế tôi từ chối. Sắc mặt chú trở nên rất khó coi.
Ông giận dữ nói, mau lại đây. Tôi bị tiếng hét của ông làm cho sợ hãi. Giòn rèn bước về phía ông.
Khi vào nhà Tây, tôi ngửi thấy mùi tanh nồng nặng. Nhưng cửa sổ bị vải đen che kín. Tôi chẳng thấy gì cả.
Trong bóng tối tôi nghe tiếng cười của cụ. Tiếng cười rất rùng rợn. tiểu thủy ngư, trên giường có thịt.
Mau lại đây ăn đi. Cụ ơi, cháu không đói. Đồ nhóc danh.
đừng không biết điều. Bảo ăn thì ăn. Nói xong chú hai ném tô lên giường.
Tôi thận trọng sờ cay có vẻ như xương lợn nhưng vẫn còn mùi tanh. Rõ ràng là thịt sống. Cụ ơi, đây là thịt sống.
Cụ cười khúc khích. Không phải thịt sống. Đây là thịt tiên quân ban thường.
Nhanh thử đi, tôi đưa thịt lên ngử. Chắc chắn đây là thịt sống. Cụ ơi, cháu muốn bật đèn.
Cháu không thấy thịt. Đèn trong phòng hỏng rồi. Con cứ ăn đi.
Nói xong bà sờ tay tôi. Nhìn con cay quá. Toàn thương.
Ngoan ngoan ăn nhiều thịt toàn sẽ béo. Cụ ơi, cháu không muốn ăn. Cháu muốn về nhà đông.
Chú hai hứa một tiếng. Về nhà đông gì nữa? Sao này con ở nhà Tây? Tại sao? Cụ cười càng đắc ý. tiểu Thủy Ngư, con được tiên quân chọn rồi. Sao này con ở nhà Tây? Cụ dạy con thách thuận.
Không phải tiên quân chọn tiểu Vân sao? Sao lại chọn cháu nữa? Con bé tiểu Vân không chịu được rồi. Đã chạy mất rồi. Hẹn gì từ khi vào nhà Tây tôi không nghe thấy tiếng tiểu Vân.
Nhưng tiểu Vân chạy ra sao? Đang khi tôi thất mất. Bên ngoài bỗng có tiếng sầm lớn. Dưới ánh chốc, tôi thấy cụ đang nhìn tôi rùng rợn.