Chuyện ma

Truyện ma gia đình ma ăn thịt người Phần 3

Cả không khí như đặc lại. Khuôn mặt khoa trong bóng đêm hiện ra, ánh mắt sâu hoắm như khoét vào tùng, khiến người rùng mình. tùng há hốc miệng trước câu trả lời điên rồ của nó:

– Khùng! Nói như mày thì hóa ra phạm tội giết người à?

Hình ảnh

khoa ngồi im, đôi mắt vô hồn dán chết vào tùng. Nó thản nhiên như đọc một điều hiển nhiên:

– Tất cả những đứa rình mò nhà người khác đều đáng bị giết sống như vậy!

Cơn lạnh chạy dọc sống lưng tùng. Lời nói ấy như lưỡi dao khắc sâu. Cậu gắt lên, cố gắng giữ vẻ bình thường:

– Cái thằng điên này, suy nghĩ kiểu gì vậy?

khoa phá lên cười, tiếng cười sắc lạnh lách cách như tiếng kim loại va vào nhau:

– Em đùa đó. Làm gì chuyện ghê rợn vậy. Anh đoán đi, thằng nhóc đó rồi sẽ bị ông chủ nhà… bạt tai mấy cái rồi đem mách ba má.

tùng căng mắt nhìn nó, không thể chấp nhận được: “thằng điên!”

khoa nháy mắt, kéo dài giọng: “Thôi được rồi, đùa chút. Tới lượt anh kể đi!”

tùng ậm ừ, cố gắng trấn tĩnh, vẫn muốn chơi cho xong trò để về sớm:

– Giả sử có một người đàn ông sống cạnh nhà một kẻ quái dị, có nguy cơ đe dọa đến mình. Theo mày, anh ta sẽ làm gì?

khoa lại liếc, ánh mắt lấp lánh gian manh, một thứ khiến người đối diện thấy ngứa mắt:

– Anh ta sẽ tìm cách hại trước khi bị hại. He he.

Gió đêm thổi qua, kéo theo lá khô lật trên chiếu. Bóng đèn vàng treo lắc lư, tạo nên những cái bóng ma trên nền sân. tùng vội vã nhặt mấy chiếc lá rơi, vứt ra ngoài.

Chợt, khoa chộp lấy tay tùng, bấu chặt. Lực bấu mạnh đến lạnh buốt; bàn tay khoa như đá, làm tùng giật bắn.

– Mày làm cái gì vậy, khoa? – tùng quát, đứng phắt dậy.

khoa lắc lư như con lật đật, cười khanh khách: “Em định rủ anh chơi trò khác thôi mà.”

Nụ cười ấy không còn ngây thơ. Trong hoàn cảnh này, nó nhuốm màu độc ác khiến tùng co rúm người, lùi lại vài bước. Mồ hôi lạnh ứa ra, tim đập loạn.

Từ trong nhà, giọng nữ khàn khàn vang lên – mẹ khoa gọi: “Có gì ồn ào ngoài đó vậy con trai?”

khoa đáp, giọng ngọt như rót mật nhưng vẫn lườm sang tùng: “Dạ không có gì, anh hàng xóm sang chơi cho đỡ buồn thôi, bọn con đùa nhau mà.”

tùng thấy cổ họng khô lại. Mẹ khoa trả lời bằng một giọng đục như radio lỗi, nghe mà rợn người. khoa vẫn liếc anh, miệng nhoẻn một nụ cười khiến tóc gáy dựng đứng.

tùng ấp úng, định rời đi: – À thôi, chắc tao về đây. Mai còn việc nữa.

khoa lạnh tanh: “Anh chơi chút thôi mà, chán chết.”

tiếng mẹ khoa vang vọng, như muốn níu kéo: “Con muốn chơi thêm thì giữ anh lại mà chơi!”

Cánh cửa sổ cũ kẽo kẹt hé mở. Một tiếng cười rúc rích the thé thốt ra từ khe cửa:

– Sợ con không qua chơi với khoa và cô nữa thôi… hì hì hì!

Gió quật mạnh, chiếc chiếu bay lên, bụi cát xoáy mù mịt. tùng vội lấy tay che mặt. Rồi, bàn tay bám chặt vào cổ chân anh – một lực bám như băng lạnh. Đèn hiên chập chờn rồi tắt hẳn.

Trong bóng tối, khoa trườn ra như con rắn, nằm rạp xuống, vòng tay khẳng khiu bấu chặt cổ chân tùng. Nó rên rỉ, tiếng như gió rít qua kẽ cửa:

– A… anh T… tùng… ở lại với em… chơi nữa…

tùng hét lên, tiếng thất thanh cắt đứt đêm: “UI Á! Buông ra! Buông tao ra!!”

Anh vùng lên, kéo lê khoa trên nền đất về phía tường. Dùng hết sức, giật mạnh, bật qua bức tường, té lăn vài vòng. Mồ hôi và cát bám đầy người. Khi vừa đứng dậy, khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt quá khổ của khoa đã lấp ló sau lỗ tường, nhìn chằm chằm vào anh. tùng cứng người, miệng há hốc, không thốt nên lời.

tiếng anh la cứu vọng giữa đêm. người hàng xóm đứng nhìn từ trong bóng tối, âm thanh rít khàn phát ra như tiếng ai rít thuốc, khiến tai nhức. tùng chỉ biết giật lùi, run rẩy, lùi về sân nhà mình. Mẹ tùng dẫn anh vào nhà, đóng cửa sầm lại, họ ngồi im lặng trong phòng, lòng đầy bất an.

Mẹ tùng thắp hương, miệng lẩm nhẩm tụng niệm. Khói hương cuộn lên quấn lấy không gian ấm trong căn nhà, như một tấm màn mong manh che chắn trước những điều vô hình ngoài kia.

tùng cúi xuống nhìn cổ chân, thấy vết bầm tím in rõ – dấu tích của bàn tay lạnh buốt. Mẹ tùng vội lấy chai thuốc, xoa bóp trong im lặng. Giữa tiếng tụng kinh và tiếng radio ầm ầm, hai mẹ con ôm nhau mà không ai nói thêm lời nào.

Đêm đó tùng không chợp mắt. Mắt nhắm lại là hình ảnh thằng khoa trương mắt trắng bệch, bò như con rắn, bấu chặt vào cổ chân anh rồi rên rỉ bằng âm thanh lạ. Cậu quyết: sáng mai phải tìm cho ra sự thật, dù đó là ma hay người đi nữa.

Gần mười giờ đêm, tiếng xe máy dồn dập chậm lại ở đầu ngõ. Chú Linh – cha khoa – về. tiếng cổng kẽo kẹt, xe tắt máy. Khoảng yên tĩnh kéo dài mười phút, rồi tiếng thì thầm nhỏ vang lên từ bên kia bức tường.

– Anh tùng bỏ con rồi ba ạ! – một giọng yếu ớt, như tiếng trẻ con réo gọi.

– Sao nó bỏ con? – tiếng trả lời đục, khù khờ.

– Con rủ nó, nó bỏ về…

tiếng cười the thé vang lên, rơi rụng trong không trung. Đêm ấy, tiếng cười trẻ con như một lời hẹn ước lạnh lùng: mọi thứ chưa chấm dứt.

tiếng cười chợt tắt. Màn đêm trở lại với cái yên tĩnh dị thường như thể cả xóm bị bóp nghẹt trong một hơi thở. tùng áp sát tai vào vách, lắng nghe. Tim anh đập thình thịch đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cái cảm giác đó — muốn “đái ra máu” như cậu thầm nghĩ — không phải nói quá.

Cái “bỏ nó”, cái “mời ăn thịt”… đầu óc bình thường không thể ngấm nổi những câu nói ấy. Càng nghĩ, thần kinh càng bị chà xát. Không được, phải giải quyết gọn lẹ. Ngày mai phải sang nhà vinh bàn kế hoạch. nghĩ vậy, tùng vạch ra trong đầu các bước: thu thập thông tin, quan sát, rồi hành động.

Bỗng — Bịch! Bịch!! Hai tiếng động nặng nề từ bên hông nhà. Như có thứ gì đó vừa nhảy xuống đất. Một suy nghĩ lạnh sống lưng vụt qua: có người vừa trèo qua bờ tường!

Mồ hôi vã ra, màn đêm như đông đặc. tùng lắng tai, nhưng không nghe tiếng bước chân dù quanh đó lá khô phủ đầy; nếu có người đi, phải có tiếng kêu. Im lặng. Anh tự nhủ có thể là tưởng tượng, hoặc… là mít rụng. Nhưng trước khi kịp an ủi mình, một tiếng rít ma quái rú lên, gần đến mức khiến tai tê buốt — ngay bên hông nhà, sát nơi anh áp tai.

tùng đưa tay bịt miệng, cố kìm tiếng thét. Một giọng trẻ con thì thầm, khe khẽ: “Ba nghĩ nó ngủ chưa?” Một giọng khác đáp: “Hình như ngủ rồi.”

Rột… rột… tiếng móng cào lên tường. Cào, cào như thứ móng sắt kéo qua nền xi măng. Họ — bố con nhà đó — đã trèo sang để thám thính.

Trong phòng ngủ, tùng nằm lặng, run rẩy, nghĩ mình vừa thấy hàng loạt hành động manh động. Không phải ma quỷ, anh nghĩ; họ là một bọn mọi rợ, sát nhân trong hình người.

Cả đêm, thần kinh anh bị xâu xé. tiếng động lạ vang lên khắp nơi khiến bất cứ ai can đảm nhất cũng phải giật mình. Mệt kiệt, tùng ngủ gục lúc nào không biết, tựa người vào tường.

Đập cửa phòng — là mẹ tùng, gọi. Đồng hồ báo 9 giờ sáng. tùng choàng tỉnh, mặt xanh xao. Mẹ tùng lo lắng: — Ủa con, đêm qua mày không ngủ hả? Nhìn hốc hác quá!

tùng lắc đầu, không muốn làm mẹ lo thêm, bịa: — Dạ không đâu má, con chỉ ngủ muộn tí thôi.

Bầu trời hôm đó u ám, mây vần vũ, 9 giờ mà như chiều tà. sang nhà vinh, tùng kể hết mọi chuyện. vinh tắt TV, ngồi ngay ngắn, chăm chú nghe. Sau khi nghe, vinh bình tĩnh phân tích:

— Căn cứ vào mày kể, gia đình kia không bình thường: hành tung, sinh hoạt, lời ăn tiếng nói đều lạ. Có thể họ mắc một chứng bệnh tâm lý, hoặc… là thứ gì khác. Nhưng ta nên xét theo thực tế trước: họ hành xử như muốn thâm nhập, làm thân để nghiên cứu nạn nhân.

vinh kể thêm điều khiến tùng lạnh người: xí nghiệp dệt may mà khoa nói là nơi cha nó làm đã giải thể nhiều năm. Vặn hỏi, ra là khả năng chú Linh không hề đi làm như khoa nói — hoặc khoa nói dối, hoặc ông ta… không cần đi làm.

— Còn cô vợ, – vinh nói – chắc cô ta có vấn đề với ánh sáng, hoặc một căn bệnh nào đó — luôn ở trong nhà, ít tiếp xúc. – vinh kết luận.

Kế hoạch: bắt đầu từ đối tượng dễ tiếp cận nhất — thằng khoa. vinh nói sẽ điều tra kỹ từ hành vi, lịch trình, bạn bè, chỗ nó hay nấp. tùng thấy có lý, gật đầu.

Trưa hôm đó, tùng lấy hết can đảm gọi to phía tường: — khoa! Em có nhà không?

Một tiếng đáp lấp ló, khoa xuất hiện, nhoẻn miệng cười: — Ồ anh tùng, có gì anh? Anh hết giận em chưa?

khoa vẫn giữ khoảng cách, không tiến gần như mọi khi — khác thường. tùng hẹn: “Tối nay khoa qua anh chơi nhé.” khoa gật, rồi lẩn vào nhà.

Mẹ tùng tỏ vẻ lo, dặn dò phải cẩn thận, nếu có chuyện thì chạy sang báo bác trưởng xóm ngay. tùng đồng ý, lòng nặng trĩu, nhưng quyết tâm phải làm rõ.

Chiều, vinh gọi mẹ báo: “Tối nay con qua nhà tùng ăn cơm, rồi ngủ lại, mẹ nhé.” Mẹ vinh đồng ý. Kế hoạch đã định: tối nay vinh sẽ ở bên tùng, hai cậu sẽ hành động — quan sát, đặt bẫy, thử chọc, ghi nhận.

Đêm đến, cả xóm như nín thở. tùng nằm trên giường, mắt mở to. Trong lòng anh một ý nghĩ dằn vặt — họ không ngủ vì họ đang chờ. Chờ cái gì? Chờ ai?

Bên kia tường, có tiếng thì thầm, rồi tiếng cười the thé vang vọng. Đêm ấy, mọi ngóc ngách đều có thể là mắt, là tai. Mọi kế hoạch đều phải bắt đầu từ đây. Sự thật đang dần hé lộ — nhưng liệu nó có chịu dịu đi, hay sẽ còn tàn khốc hơn?

Đúng theo kế hoạch… tối hôm đó khoa sang nhà tùng chơi. Có một chi tiết tùng cảm thấy hơi lạ đó là… chương trình học cấp 1 cũng không nặng, nghỉ hè lại 3 tháng lận, lại mới là những ngày đầu hè. Mọi hôm nó nói bận học, nên 9h mới sang tùng chơi được. Bây giờ nghỉ hè rồi… nhưng nó lại không sang sớm hơn??

Đúng 9h tối nó sang tùng chơi… như mọi khi. Đã chuẩn bị kỹ càng, tùng chạy ra mở cổng. Bóng khoa thấp thoáng sau cánh cổng sắt.

– Kìa… vào đi chứ, đứng ngoài đó mãi chi vậy?

Dường như nó đang sợ hãi cái gì đó, điệu bộ rụt rè lấm lét như ăn trộm… không còn hoạt bát nhanh nhẹn như mọi hôm. Nó đi ngang qua tùng… một mùi tanh thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể nó khiến tùng khẽ nhăn mặt.

Vào đến sân, nó đảo mắt nhìn khắp lượt như tìm kiếm, thăm dò cái gì đó. Dưới ánh đèn sân chiếu rọi, tùng mới nhìn kỹ được nó… tối nay trông lạ lắm, kiểu tiều tụy, teo tóp hơn… da xám ngắt lại.

tùng chạy vào nhà, mang chiếc chiếu ra và trải ngoài sân… cả hai cùng ngồi xuống. khoa bỏ chiếc túi có đựng bộ cá ngựa ra… nó và tùng thận trọng quan sát từng cử chỉ của nhau.

Bỗng tùng lên tiếng: – À anh quên không nói với mày… nay có cả thằng bạn anh qua chơi cùng cho vui nữa em ạ.

thằng khoa khẽ giật mình, thận trọng hỏi: – Bạn anh á? – Ừm, đúng rồi…

Nói đoạn, tùng cất tiếng gọi: – Ra đây chơi với tao mày ơi, có cu em hàng xóm sang nè… rúc trong nhà coi TV làm gì chán lắm!

vinh trong nhà lật đật chạy ra: – Ồ, có hàng xóm sang chơi à? Hay quá nhờ?

vinh cũng ngồi xuống chiếu, nó đưa mắt liếc thằng khoa từ đầu đến chân thăm dò. thằng khoa cũng nhìn lại với ánh mắt dè chừng.

– Ơ thế giờ 3 anh em mình chơi gì nhỉ? tùng liếc vinh: – Em nó mang cờ cá ngựa sang rồi thì chơi cá ngựa thôi. – Ok, tao cũng thích trò này lắm.

Trong buổi chơi tối hôm đó, khi có mặt người thứ ba… thái độ của khoa khác hoàn toàn. Nó khiến tùngvinh lưu tâm.

Gần 10h tối, vinh khẽ nhìn tùng, có vẻ như hai đứa đang nhận ra điều gì đó bất thường: không thấy bố thằng khoa về. khoa đứng dậy nói: – Thôi muộn rồi, mai em qua chơi tiếp.

vinh ngăn lại: – Ấy khoan, ba mày chưa gọi về mà… lo gì chứ??

khoa lầm lũi bước ra cổng mà không cần đáp lời vinh. Ra đến nơi, nó ngoái lại nhìn vinhtùng bằng ánh mắt sắc lẹm. Nó đi khuất, vinh nói nhỏ:

– Đi vô nhà nào, thu dọn đi, đêm nay tao với mày có việc để làm đấy.

Vội vàng thu dọn, tùng chạy ra khóa cổng, sau đó cả hai liền vào nhà và đóng kín cửa. Giờ này, mẹ đã đi ngủ rồi.

– Sao, mày rút ra được điều gì?? vinh đi vòng vòng và phân tích: – Tao đứng trong nhà khẽ liếc ra quan sát, thì khi bước vào sân, thái độ của nó hơi kỳ lạ. Có lẽ nó thay đổi thái độ là do sau vụ đêm qua mà hôm nay mày vẫn mời nó qua… Rồi đến khi có cả mặt tao nữa… Nó thay đổi hoàn toàn luôn. Thấy không? – Ừm, thấy mà… rõ luôn rồi. – Còn một chi tiết nữa… đó là bây giờ đã hơn 10h mà vẫn không thấy tiếng xe máy ba nó về… – Hay do vụ tối qua nên nay ba nó đổi lịch trình? – Đổi làm gì mới là vấn đề chứ…???

Cả hai đăm chiêu suy nghĩ, phân tích… cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở đó.

– Vô phòng mày nằm đi, đặt báo thức độ 2h dậy. – Ủa, sớm chi vậy?? – Đi điều tra chứ sao. Có muốn điều tra không?? – À ừm… có… nhưng đêm hôm vậy thì…!! – Thì sao?? Đêm vậy điều tra mới chính xác… dốt!!! – Ok, thì nghe mày đi.

Độ khoảng gần 12h, khi hai thằng đang thiu thiu ngủ thì bị đánh thức bởi tiếng xe ngoài ngõ. tiếng xe lớn dần, lớn dần rồi dừng lại bên cánh cổng nhà thằng khoa.

vinh huých vào vai tùng: – Ba nó về rồi! – Ừm… quả nhiên sau vụ tối qua, chúng hành tinh khác luôn… giờ sao?? – Hành động luôn.

Nói là làm, tùngvinh bật dậy, thủ mỗi thằng một cái tuốc-nơ-vít, lén mở cửa và lẻn ra hông nhà, núp vào bờ tường và nghe ngóng.

Bấy giờ chú Linh đã dắt chiếc xe máy vào trong sân. tiếng thằng khoa vang lên: – Hôm nay nó rủ thêm bạn tới ba ạ! – He he… vậy hả, bọn nó có làm gì con không?? – Dạ không ba ạ… – Con đã ăn uống gì chưa?? – Con chưa… con đợi ba về ăn!

Nói đoạn, hai cha con bọn chúng dắt nhau ra sau ngôi nhà, nơi có một khoảng sân xi măng nhỏ hơn khoảng sân trước. Ở đó có đặt một cái chum.

Chú Linh lên tiếng: – Ba bảo con lấy ra cho mẹ ăn mà không chịu… thôi được rồi, lấy cả cho mẹ đi.

Nói đoạn, hai cha con bê chiếc nắp chum nặng nề đặt xuống nền đất đánh cái kịch một tiếng. Thò tay vào và móc ra một cái gì đó nhìn không rõ.

Một mùi tanh tưởi, xú uế bay đến chỗ tùngvinh ngồi… cả hai vội bịt mũi. tùng bất giác nhận ra… đó chính là món “thịt” muối mà chúng nhắc tới khi nói chuyện với nhau đêm nọ. Nó định mời mình món đó?? nghĩ đến đây, cộng thêm cái mùi ngồi cách chục mét vẫn nồng, khiến tùng muốn ói mửa.

…Hai bóng đen – một bé, một to – lùi lũi nửa đêm… ra sau nhà cầm cái gì đó tanh tưởi và húp sùn sụt. tiếng húp như người ta ăn phở. Thì ra đây là lý do bọn chúng không đi mua thức ăn ngoài chợ.

Đứng khoảng 10 phút thì hai cha con dắt nhau về lại khoảng sân trước. Lúc bấy giờ, dưới ánh trăng sáng vằng vặc đêm hè, chú Linh bỏ khẩu trang và mũ bảo hiểm ra.

tùng hoảng hốt bấu chặt tay vào người vinh. Đôi mắt quá khổ, trắng rã… Và nghe kìa, lão ta rít lên từng tiếng như người rít thuốc lào. Không sai… chính lão là người đối mặt với tùng qua khung cửa sổ hôm nọ!!!

Chợt nhận ra, người vinh cũng ướt sũng mồ hôi. Dưới ánh trăng, khuôn mặt lão ta ma quái… như kẻ bị biến dạng. Hai đứa ngồi sau bức tường mà run lên từng hồi.

Quay sang, tùng nói thật khẽ: – Rồi giờ sao?? – Bọn nó đi vô nhà rồi… Tạm thời đêm nay đến đây thôi… sáng mai mặt trời lên cao, tiếp tục hành động.

Bài viết liên quan

Leave a Comment

nâng mũi