Truyện Ma Dân Gian ngôi mộ quỷ ở nghĩa trang Làng Lôi Thuỵ tập 4
một cậu quý tử nữa, thì lại nhận được tin dữ của thằng Tú. Chị Dịu nghe xong thì ngất ngay tại chỗ, anh Thắng thì mặt mũi như người mất hồn kêu gào la hét như người điên loạn.
Thậm chí suốt một tuần sau chị Dịu cũng chả ăn được gì chỉ uống nước cầm hơi. Đứa bé mới sinh vì đói sữa nó càng quấy khóc dữ dội. Quãng thời gian đó đúng là một cơn ác mộng thực sự với gia đình anh chị và cả ông Bắc.
Sau cái sự việc ngày hôm ấy sự sợ hãi của dân làng Lôi Thuỵ lại càng được đẩy lên tới đỉnh điểm, một số gia đình ở khu chuyển đổi thậm chí còn sợ hãi, chuyển hết về giữa làng ở nhờ. Những cụ già trước đây sống lủi thủi một mình lúc này cũng được con cháu đưa về nhà để tiện chăm nom bảo vệ.
Thấy không thể để tình trạng này tiếp tục kéo dài, chính quyền cấp huyện đã thành lập một tổ công tác đặc biệt, liên tục tuần tra suốt đêm quanh làng Lôi Thụy.
Đương nhiên chính quyền huyện cũng có nghe đồn về những chuyện kỳ lạ ma quái, thế nhưng họ chẳng tin. Họ nghi ngờ Đang có một người hoặc một nhóm người nào đó, cố tình giả thần giả quỷ để làm cho người dân hoang mang sợ hãi.
Tổ công tác họ cử xuống gồm có 10 người, họ chia thành hai nhóm mỗi nhóm năm người, đi khắp mọi ngóc ngách lớn nhỏ khắp làng Lôi Thuỵ để tuần tra mỗi khi đêm xuống.
Quả nhiên từ lúc họ về tình trạng mất cắp kia cũng không thấy diễn ra nữa, lúc này họ lại càng tin chắc vào suy đoán trước đó của mình, chắc hẳn nhóm người kia sau khi biết tin đã không còn dám tiếp tục ra tay manh động nữa.
Đêm nay đã là đêm thứ mười, nếu Như vẫn không thấy chuyện gì xảy ra, thì sáng ngày mai đoàn người sẽ rút về trên huyện để báo cáo lại kết quả. Đợt ra quân lần này cũng coi như hoàn thành vì vừa có thể dọa cho nhóm đối tượng xấu kia sợ hãi, cũng vừa trấn an được phần nào tâm lý người dân nơi đây.
Lúc này đã gần 01.00 sáng, anh Bình tổ trưởng đưa tay lên miệng ngáp ngáp, đoạn anh móc trong túi áo ra một điếu thuốc rồi châm lên, kế đó chia cho bốn anh em còn lại mỗi người một điếu. anh nói:
“Anh em cố lên, nốt đêm nay thôi là chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi, Đợt này làm tốt có khi còn được cấp trên khen thưởng nữa cũng lên đấy“
Nói xong cả 5 người đều cười lên vui vẻ. Một người trong đó lên tiếng:
Anh Bình nói đúng đấy.., gớm. lúc mới nhận nhiệm vụ lần này em cũng thấy có phần lo lo..Còn định cáo bệnh nữa..híc híc.. Bây giờ nghĩ lại em thấy mình quá dại, suýt nữa thì bỏ qua một cơ hội tốt để lập công.”
Nghe cậu Bảo nói xong, mấy người lại một lần nữa cười lên như lắc lẻ. Đang cười đột nhiên anh Bình im bặt lại, chỉ về phía một bụi cây gần đó anh nói trong vẻ sợ hãi:
“Mọi người có thấy gì không, tôi vừa thấy một cái bóng trắng lao vút vào trong cái bụi rậm đằng kia kìa”
Bốn người còn lại đều lắc đầu, anh Bình vội túm lấy tay cậu Bảo rồi nói:
“Cậu Bảo, chẳng phải cậu đang muốn lập công sao? đi về phía trong bụi kia kiểm tra xem trong đó là thứ gì?”
Nghe vậy cậu Bảo vẻ mặt lo sợ ấp úng:
“Em..em..hay là cả 5 người cùng qua đó đi anh..Em..em”
Anh Bình lúc này nghiêm giọng:
“Thôi được rồi, tôi đã tạo điều kiện cho cậu mà cậu từ chối đấy nhé. Vậy để tôi lập công một mình vậy”
Nói rồi không đợi cậu Bảo đáp lại, anh Bình cẩn thận tiến lại chỗ cái bụi rậm. Anh đưa mắt dòm dòm vào trong, đoạn anh la lớn vẻ đầy kinh hãi:
“Ma..có ma..có ma”
Vừa nói anh Bình vừa cắm đầu cắm cổ chạy về phía mọi người. Cậu Bảo thấy vậy thì hồn vía lên mây cũng quay đầu bỏ chạy.. Khi đã chạy được một đoạn thì đột nhiên, cậu nghe thấy có tiếng cười phía đằng sau.
Thấy có gì đó sai sai, cậu quay đầu lại thì thấy bốn người lúc này đang ôm bụng nhìn cậu cười lên sặc sụa. Biết mình bị lừa thế nhưng cậu chẳng thể giận nổi, vẻ mặt quê mùa mắc cỡ cậu tiến lại chỗ mấy người im lặng cúi đầu không nói gì.
Sau một hồi cười đùa mấy người lại tiếp tục đi tuần làm nhiệm vụ. Dẫn đầu vẫn là anh Bình với chiếc đèn pin và cái dùi cui điện trên tay. Đi phía sau cùng là cậu Bảo vẫn còn chưa hết xấu hổ về cái chuyện khi nãy.
Đang đi đột nhiên cậu Bảo nghe thấy phía sau lưng như có tiếng bước chân nhè nhẹ của ai đó, cậu vội đứng lại thì tiếng bước chân ấy cũng im bặt. Cậu vừa bước đi thì những âm thanh ấy lại xuất hiện. Sợ hãi cậu nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi quay ngoắt mặt lại, thế nhưng xung quanh không có ai cả.
Nghĩ là khi nãy mình nghe nhầm nên cậu cũng chẳng dám nói với ai, sợ nói ra mọi người lại một lần nữa chê cười rằng cậu nhát gan, yếu bóng vía. Từ lúc nghe thấy cái tiếng bước chân kia, trong lòng cậu bắt đầu dấy lên một nỗi bất an khó tả. Cậu cứ cảm giác là ngay sau đây, sẽ có một điều kinh hãi chuẩn bị ập đến.
Nắm chắc cái dùi cui điện trên tay cậu liên tục đảo mắt nhìn bốn phía, thi thoảng lại dọi ra đằng sau xem có ai đang bám theo hay không. Đang bước đi tất cả mọi người ai nấy đều giật mình, vì họ nghe thấy có tiếng như ai đó đang khóc lóc rất ai oán thê thảm vang lên giữa màn đêm.
Khi đưa mắt nhìn tới cái chỗ bụi tre phía xa xa thì mấy người đều rùng mình, vì thấy một cái bóng đen đang ngồi Lù lù ở đó, đầu cúi gục xuống. Tiếng khóc kỳ lạ đang phát ra kia cũng chính là của người ấy.
Anh Bình cẩn thận tiến lại gần rồi lớn tiếng:
“Này…, ai đấy…, ai mà giữa đêm giữa hôm ngồi một mình ở đây đấy”
Người kia vẫn khóc thút thít như chẳng nghe thấy lời anh nói. Khi tiến lại cách chỉ còn 5m mọi người mới nhìn rõ đấy là một lão già đang cởi trần, phía dưới lão mặc một cái quần nhìn vô cùng cũ nát, rách rưới và hôi hám.
“Này..cụ ơi..cụ gì ơi! Sao đêm hôm cụ lại ra đây ngồi một mình thế này?
Lời của anh Bình vừa dứt thì tiếng khóc kia cũng im bặt. Ông cụ từ từ ngửa mặt lên nhìn mọi người, khuôn mặt này chính là của cụ Kiểm trước khi chết. Nhìn mấy anh công an ông cụ lúc này không nói gì lại cúi gằm mặt xuống.
Thấy lạ Anh Bình lại nhanh nhảu:
“Chúng cháu là công an trên Huyện cử xuống để bảo vệ dân làng mình. Gần đây ở làng mình hay xảy ra mất cắp lắm, tốt nhất là đêm hôm cụ đừng có đi ra ngoài một mình nữa“
Ông cụ một lần nữa ngẩng đầu lên đảo mắt nhìn mấy người gật đầu rồi đứng dậy ra về.
Lúc ông cụ đi lướt qua mấy người chẳng hiểu tại sao ai cũng thấy rùng mình sởn cả da gà. Đặc biệt từ người của ông cụ bốc ra một cái thứ mùi vô cùng tanh tưởi và thum thủm đến rợn tóc gáy.
Lúc ông cụ đi lướt qua chỗ cậu Bảo, làm cho lông tóc gáy cậu dựng hết ngược lên, cậu cảm nhận được một sự nguy hiểm cực độ từ phía ông cụ trước mặt này. Bất giác cậu lùi về phía sau mấy bước, thấy vậy ông lão như cảm nhận được đưa ánh mắt man trá nhìn cậu cười một cái rồi đi thẳng.
Khi thấy bóng của ông cụ đã đi được một đoạn xa, lúc này cậu Bảo mới Thở phào một hơi hoàn hồn. Từ trước tới giờ cậu chưa từng trải qua cái cảm giác run sợ và ớn lạnh như vậy khi đứng trước một lão già
Đột nhiên như phát hiện thấy điều gì anh Bình vội lớn tiếng:
“Mọi người, mau lại đây xem này. Rõ ràng khi nãy chỗ này đường đất vẫn còn nhão nhoét sau cơn mưa ngày hôm qua, thế mà lại không thấy dấu chân của ông cụ kia đâu?”
Lúc này mọi người mới soi đèn pin xuống đó để kiểm tra, thì quả thật chỉ thấy dấu giày của mọi người để lại. Soi đi soi lại thêm một lúc nữa anh Bình lại thốt lên:
“Thôi chết, bây giờ tôi mới nhớ ra, khi nãy lúc tôi soi đèn vào lão già ấy, thì rõ ràng là không thấy có bóng phản chiếu. Lão già này chắc chắn có vấn đề. Mau đuổi theo?”
Với cương vị là một tổ trưởng, lại là một người đại diện cho chính quyền nên mặc dù lúc này trong lòng cũng rất hoang mang sợ hãi, thế nhưng anh Bình vẫn phải tỏ ra cứng rắn để làm chỗ dựa tinh thần cho mấy anh em.
Nói là muốn chạy đi tìm lão già, thế nhưng thật tâm trong lòng anh lại mong sẽ không tìm thấy lão. Thế nhưng… cái điều anh mong muốn đã không xảy ra, khi vừa mới chạy được một đoạn thì lão già đã đứng lù lù ở phía trước mặt. Cứ như lão ta cố tình đứng im đó để chờ đợi mấy người tìm tới vậy.
Nuốt xuống một ngụm nước miếng, tay cầm chắc cái dùi cui điện anh Bình hô lớn:
“Lão già kia, mau giơ hai tay lên đầu, nhanh!”
Từng chữ anh nói vô cùng dõng dạc và đanh thép. Thế nhưng… lão già vẫn đứng im ở đó bất động. Anh tiếp tục nhắc lại lời nói khi lấy thêm một lần nữa, nhưng lão già vẫn cứ đứng trơ trơ ra đó như chẳng hề nghe thấy lời anh nói.
Đến lúc này đã mất kiên nhẫn, anh rút từ trong người ra một khẩu súng đạn cao su giọng đanh thép:
“Nếu cụ còn không chịu hợp tác thì đừng có trách chúng tôi”
Chờ đợi thêm chừng một phút thì:
“Bùm”
Một tiếng súng nổ inh tai vang lên, thế nhưng đập vào mắt mọi người lại là sự hoảng sợ, Vì lão già vẫn cứ đứng trơ trơ ra đó như chẳng hề hấn gì sau phát đạn vừa rồi. Mồ hôi trên trán anh Bình lúc này đã bắt đầu vã ra, anh liên tục bóp cò thêm 2 phát nữa.
Đương nhiên hai phát súng sau đó cũng không thể làm cho lão già ấy tổn thương một chút nào, chỉ có điều lúc này lão đã bắt đầu cử động từ từ quay mặt lại. Khi nhìn thấy cái khuôn mặt đấy thì người nào người nấy như chết đứng tại chỗ vì kinh hãi.
Lúc này lão già trước mặt đã hiện nguyên hình là một con quỷ, cái móng tay mọc dài ra sắc nhọn đen xì, lão nhe ra cái hàm răng đen xì rồi nhìn mấy người cười lên sằng sặc.
Từ trong miệng của lão, đầu một con rắn thò ra rồi quấn vòng quanh cổ. Hai mắt của con rắn sáng như hai tia lửa nhìn trừng trừng vào đám người, cái lưỡi của nó liên tục thè ra thụt vào vẻ vô cùng thèm khát.
Mấy người thấy thế thì vội bước lùi lại phía sau, anh Bình ngay lập tức kêu cậu Bảo gọi đội còn lại tới tiếp viện. Mọi người cũng không biết cái thứ trước mắt rốt cuộc là gì, nhưng có thể khẳng định chắc chắn nó không phải là con người
Chính vì thế mấy người cũng không dám hi vọng nhiều, vào những thứ vũ khí được trang bị trên tay lúc này. Khi thấy đám người sợ hãi liên tục rút lui lão già lại càng cười lên dữ dội.
Hai con mắt toàn lòng trắng của lão lúc này long lên sòng sọc. Lão nhún người rồi nhảy một phát bay vút lên cao chừng hơn 3 mét bổ nhào về phía đám người. Nếu là một đám người bình thường thì khi thấy cảnh này chắc chắn sẽ vỡ trận bỏ chạy toán loạn.
Thế nhưng… đây là những con người đã được đào tạo bài bản, nên mặc dù lúc này phải đối mặt với cái thứ đáng sợ kia họ vẫn duy trì được thế trận đội hình. Ai lấy đồng loạt bấm vào công tắc của cái dùi cui điện, tạo thành những tiếng nổ tẹt tẹt gai người.
Khi những cái móng tay dài ngoằng của lão già bị những luồng điện kia đánh vào, thì lão rú lên vẻ đau đớn. Xung quanh mọi người ngay lập tức bốc lên một cái thứ mùi ai ai, khét lẹt như thịt nướng.
Trên mặt lão già hiện ra vẻ sợ hãi, ánh mắt lão nhìn chằm chằm vào những cái dùi cui điện rồi nhe răng gầm gừ. Lão chạy vòng vòng quanh đám người để tìm sơ hở tấn công, có lúc còn nhảy vụt qua cả đầu họ.
Mục đích của lão chính là muốn làm cho đám người phân tâm hoảng sợ không thể tiếp tục duy trì được đội hình nữa, khi ấy lão sẽ làm thịt từng người một. Anh Bình dường như cũng nhận ra được Ý đồ của lão lớn tiếng quát:
“Mọi người chú ý, phải hết sức tập trung duy trì đội hình, nếu ai dám bỏ chạy tôi sẽ xử lý ngay tại chỗ”
Lời nói của anh vô cùng đanh thép như quân lệnh, ngay sau đấy là tiếng 4 người dõng dạc đồng thanh: “
Rõ”
Lúc này 5 người đã quyết tâm sống cùng sống, chết cùng chết với lão già quỷ trước mặt. Sau một hồi lâu thấy cách của mình dùng vẫn không có hiệu quả, lúc này lão đứng im nghiến răng ken két nhìn thẳng vào mấy người.
Ánh mắt của lão chuyển từ màu trắng sang màu đỏ lòm như máu rồi đột nhiên phát ra ánh sáng. Khi bị thứ ánh sáng kia quét đến, thần trí mấy người trở nên mơ hồ dần, cứ như đang bị thôi miên vậy.
Vốn là một người có tinh thần thép lên chỉ vài giây sau anh Bình ngay lập tức tỉnh lại, thấy mấy người xung quanh ánh mắt lờ đờ anh vội lên tiếng quát lớn:
“Mọi người cẩn thận, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại..”
Ba người kia sau khi nghe xong cũng từ từ lấy lại tỉnh giác, còn riêng cậu Bảo thì ánh mắt vẫn thất thần vô hồn, trong đầu cậu lúc này bất ngờ vang lên một giọng nói đầy ma quái của lão già:
“Giết..giết chết tất cả bọn nó cho ta”
Ánh mắt cậu Bảo chợt loé lên một tia hung quang, cậu dí thẳng cái dùi cui điện vào một người đồng đội đứng ngay sát bên làm anh ta bị giật giãy lên đành đạch.
“Bảo, cậu đang làm cái gì vậy?”
Giọng anh Bình như gắt lên nhìn thẳng vào mặt Bảo mà chửi. Thế nhưng… Bảo đâu có nghe thấy gì, trong đầu cậu lúc này chỉ có những câu nói của lão già đang không ngừng vang lên.
Bảo tiếp tục đâm thẳng cái dùi cui điện về phía của anh Bình, thế nhưng anh đã kịp tránh rồi vung tay gạt văng cái dùi cui điện ra, kế đó tát mạnh vào mặt Bảo một cái nổ đom đóm mắt.
Sau cái tát trời giáng thì lúc này Bảo cũng như sực tỉnh, cậu vẻ mặt ngơ ngác không
