Truyện Ma Dân Gian ngôi mộ quỷ ở nghĩa trang Làng Lôi Thuỵ tập cuối Huyết Tế Làng Lôi Thuỵ
hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Chỉ thấy lúc này anh Bình đang nhìn cậu bằng ánh mắt giận dữ, khi nắm đấm đang chuẩn bị vung đến cậu Bảo vội lắp bắp:
“Anh Bình, là em, em Bảo đây..sao anh lại đánh em”
Câu nói đầy bất ngờ của Bảo làm anh Bình phải vội thu tay lại. Những chuyện vừa rồi nói thì dài nhưng chỉ diễn ra trong thoáng chốc. Đồng chí bị điện giật lúc này vẫn nằm bẹp ở dưới đất rên nên hừ hừ. Cậu Bảo thì đầu óc lúc này vẫn còn choáng váng sau cú tát trời giáng của anh Bình
Cảm thấy lúc này là cơ hội tốt nhất để tấn công, lão già kia nãy giờ vẫn đứng yên lúc này đột nhiên bất ngờ nhảy bổ tới, không giấu hiệu báo trước. Mục tiêu của lão chính là anh Công đang nằm co quắp ở dưới đất nãy giờ kia.
Hành động của lão già quá nhanh và bất ngờ khiến mọi người không kịp trở tay, đến khi định thần lại thì lão đã chụp tới người anh Công. Khi những cái dùi cui điện còn chưa kịp chạm được vào người lão, thì trên cổ của anh Công đã bị con rắn kia cắn một nhát chí mạng vào đúng động mạch, làm máu chảy ra lênh láng.
Anh công chỉ kịp giật giật lên mấy cái rồi sùi bọt mép, mắt trợn ngược rồi nằm im bất động.
“Không…đồ ác quỷ..tao phải giết chết mày”
Giọng anh Bình gào thét trong đau đớn và giận dữ. Anh lao đến dí thẳng cái dùi cui điện vào người lão. Bằng một động tác vô cùng quỷ dị lão già vặn vẹo thân mình né được cái dùi cui điện trong gang tấc, đoạn lão túm lấy anh Công rồi lao vụt đi.
Tốc độ của lão rất nhanh, chỉ nhảy lên hai ba cái đã bỏ cách mấy người một đoạn xa. Anh Bình giọng đanh thép vội ra lệnh:
“Đuổi theo… mau đuổi theo!!”
Mọi người tức tốc đuổi theo, thế nhưng chỉ chạy được một đoạn thì đã bị mất dấu, không thấy bóng dáng của lão già đâu nữa. Lúc này đang là ban đêm nên việc truy đuổi lại càng thêm thập phần khó khăn, nhất là kẻ họ muốn bắt lại không phải là một con người.
Thế nhưng… may mắn khi họ nhìn xuống đất, thì thấy dưới đó vẫn còn những giọt máu của anh Công lưu lại, họ cẩn thận lần theo vết máu rồi tìm kiếm. Đi được một đoạn thì tổ năm người còn lại kia cũng vừa kịp đến, sau khi nghe anh Bình thuật lại câu chuyện thì ai nấy đều vô cùng hoang mang và kinh sợ.
Lúc này đã có thêm người tiếp viện, mọi người cũng bớt đi phần nào lo lắng và sợ hãi. Tiếp tục cẩn thận lần theo dấu vết để truy bắt lão già kia. Nói là truy bắt thôi, chứ thực lòng mọi người cũng chẳng ai nghĩ là có thể bắt được lão già quỷ ấy.
Lúc này họ chỉ hy vọng tìm lại được cái xác của anh Công để anh chết được nhắm mắt, cũng như gia đình anh bớt đau buồn mà thôi. Sau một hồi lần theo dấu vết để lại, mọi người thấy nó dẫn thẳng ra tận phía rìa ngôi làng.
Khi đến đoạn một ngôi nhà cổ ba gian thì nó biến mất. Cậu bảo lúc này lên tiếng:
“Anh Bình, anh có nghĩ lão già kia đang ở trong ngôi nhà này hay không”
Trầm ngâm giây lát anh Bình đáp:
“Theo những dấu vết để lại thì khả năng ấy là rất cao.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? có nên xông vào ngôi nhà kia để lục soát hay không?”
Anh Bình xua xua tay đáp:
“Cứ bình tĩnh, chúng ta phải xem xét thật kỹ xung quanh đã. Tránh rút dây động rừng hoặc xa vào bẫy của nó”
Mọi người cẩn thận quan sát kỹ xung quanh ngôi nhà, thấy cửa cổng và cửa nhà vẫn đóng chặt kín mít, phía bên trong chỉ lờ mờ ánh đèn dầu leo lét hắt ra ngoài cửa sổ.
Khi mọi người còn đang chưa biết bước tiếp theo nên làm gì thì đúng lúc này, phía trong nhà đột nhiên vang lên tiếng la hét thất thanh, rồi tiếng đồ đạc bị đổ vỡ kêu lên loảng xoảng.
Thấy vậy anh Bình vội hô lớn:
“Mọi người chú ý, xông vào”
Cánh cửa cổng bằng gỗ bị hai anh công an đạp đổ đến rầm một cái, khi mấy người chạy đến chỗ cửa nhà thì tiếng động bên trong đã im bặt không nghe thấy gì nữa.
Nghe ngóng thêm một lúc anh Bình lại ra lệnh:
“Phá cửa”
Cánh cửa nhà sau ba cú đạp mạnh thì cái bản lề đã bị bung ra. khi mọi người vừa bước vào thì thấy một cái bóng đen lao vụt ra ngoài cửa sổ, rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm đen kịt. Mấy người cũng không kịp nhìn rõ kẻ ấy là ai, chỉ biết thân thủ của hắn vô cùng mau lẹ.
Khi đưa mắt nhìn về phía cái giường thì ai nấy đều rùng mình kinh sợ, trên đó lúc này Là hai cái xác đã bị xé toang hết cả quần áo, máu me đầm đìa chảy lênh láng. Một trong hai cái xác đó chính là anh Công, còn cái xác còn lại kia là của lão thầy Miên.
Lúc này mọi người đã có thể khẳng định chắc chắn, kẻ vừa nhảy ra ngoài cửa sổ kia chính là lão già quỷ mà mọi người đã đối mặt khi trước chứ không thể là ai khác.
Khi tiến lại chỗ cửa sổ phía sau nhà, anh Bình thấy nơi đó vẫn còn lưu lại vết máu và cái thứ chất nhầy nhầy tanh thối bám trên đó. Mấy cái thanh cửa sổ như đã bị một vật gì đó sắc nhọn cắt đứt. Chắc chắn lão già kia đã tiến vào ngôi nhà bằng lối này.
Sáng ngày hôm sau, tin tức về cái chết bí ẩn của thầy Miên đã được lan đi một cách chóng mặt. Làm cho người dân quanh đó đã sợ lại càng thêm sợ, thậm chí một số gia đình có điều kiện đã thu xếp để chuyển đi nơi khác sinh sống, nhà nào có bà con ở xa cũng rục rịch qua đó ở nhờ một thời gian để lánh nạn.
Đương nhiên sự thật xảy ra đêm hôm ấy đã được chính quyền giấu kín, kể cả cái chết của anh Công cũng vậy. Nếu như tin tức này mà bị lộ ra ngoài thì khẳng định người dân làng Lôi Thuỵ sẽ trở nên hoảng loạn tột độ. Sau đó rất có thể sẽ xảy ra vô số những tình huống mà chính quyền cũng không thể kiểm soát được nữa.
Tuy nhiên cái chết của anh Công cũng không phải vô ích, Chí ít chính quyền lúc này cũng có thể khẳng định những việc này không phải là do con người làm ra. Và quan trọng hơn nữa, khi lục soát nhà thầy Miên họ đã thu được một manh mối vô cùng quan trọng.
Đó là một cuốn sách cổ bằng chữ tàu, bên cạnh đó còn có một phong thư của ai đó đã gửi cho lão. Sau khi nhờ người phiên dịch tới, chính quyền mới biết cuốn sách ấy đã có từ rất lâu đời, nội dung trong đó nói về một loại tà thuật có tên là “Mẫu Tử Linh Xà”.
Sau khi tìm thấy cuốn sách “Mẫu Tử Linh Xà”, chính quyền huyện đã bí mật giao lại cho một vị sư trụ trì tại ngôi chùa cổ Linh Tự – người nổi tiếng tinh thông cả Phật pháp lẫn huyền thuật. Vị sư này pháp danh là Thích Tịnh Không, đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng ánh mắt vẫn sáng như đuốc, giọng nói trầm mà vang, khiến ai nghe qua cũng sinh lòng kính nể.
Sau khi đọc kỹ từng hàng chữ trong cuốn sách cổ, sư Tịnh Không thở dài mà nói:
“Đây là tà thuật thất truyền từ ngàn năm trước. Linh Xà được sinh ra từ oán khí và máu huyết, muốn diệt được nó phải cắt được huyết mạch giữa ‘Mẫu’ và ‘Tử’. Nhưng đáng sợ nhất là khi Linh Xà đã ký sinh lên thân người thì hồn phách kẻ đó chẳng còn thuần khiết, muốn trừ thì phải lập đàn tế, lấy mạng đổi mạng.”
Nghe lời ấy, ai nấy đều rụng rời. Anh Bình – tổ trưởng đội công tác – nghiến răng nói: “Dù có phải hi sinh, tôi cũng phải diệt thứ quỷ vật này, để dân làng được yên.”
Ngay đêm hôm đó, sư Tịnh Không cùng các tăng đồ lập đàn trấn ở đầu làng Lôi Thuỵ. Mười tám cây cột gỗ lim được dựng lên, treo phủ bùa chú vàng rực. Giữa sân, một cái lu hương khổng lồ được đổ đầy máu gà và tro bát nhang của những người đã khuất trong làng. Khi trăng vừa lên, tiếng mõ, tiếng chuông hòa lẫn trong tiếng kinh Phạn vang vọng khắp nơi, khiến không gian vừa linh thiêng vừa rờn rợn.
Đúng lúc canh ba, gió lạnh nổi lên, mây đen kéo đến che kín trăng. Một tiếng gào thảm thiết vang dội từ hướng nghĩa địa cũ của cụ Kiểm vọng về, làm mọi người toát mồ hôi lạnh. Anh Bình siết chặt cây đèn pin trong tay, nhìn về phía sư Tịnh Không. Nhà sư chỉ khẽ nói: “Đến rồi!”
Từ trong màn đêm, bóng một lão già trần trụi hiện ra, thân mình gầy đét, hai con mắt trắng dã. Quanh cổ lão quấn chặt con rắn đen to bằng bắp chân, lưỡi đỏ lòm, thè ra thụt vào như muốn nếm vị máu người. Dân làng nấp sau lũy tre, không ai dám thở mạnh.
Sư Tịnh Không bình thản niệm chú, tay kết ấn liên hồi. Ngay khi tiếng tụng “Án lam sa ha” vừa dứt, bốn góc đàn tế bốc lên những cột lửa xanh lè. Lão già rú lên, thân thể lắc lư dữ dội, con rắn trên cổ ngóc đầu lên phun ra luồng khói đen đặc. Không khí đặc quánh mùi tanh tưởi.
Anh Bình và mấy công an được lệnh cầm những cây gậy đồng khảm bùa tiến lại, dồn lão vào giữa trận. Lão già tru tréo, hai tay vươn ra như muốn cào xé tất cả. Đúng lúc con rắn định lao ra, sư Tịnh Không quát lớn: “Thiện tai! Oán khí chớ vấy nhân gian!” rồi ném một tấm linh phù đỏ rực vào giữa trán lão.
Một tiếng nổ chói tai vang lên, ánh lửa đỏ phụt sáng. Cả lão già và con rắn thét lên đau đớn, thân hình xoắn lại rồi hóa thành khói đen bay cuộn lên không trung. Tuy nhiên, một luồng oán khí cực mạnh bất ngờ lao thẳng vào sư Tịnh Không. Nhà sư bị hất ngã, máu trào ra khóe miệng, nhưng vẫn cố niệm Phật hiệu liên tục. Từ trong lu hương, ánh sáng vàng tỏa ra rực rỡ, kết thành hình Phật Tổ che chở toàn đàn. Tiếng sấm nổ rền trời, cơn gió lốc cuốn phăng làn khói đen biến mất vào hư vô.
Khi trời rạng sáng, gió lặng, mây tan, dân làng mới dám ra xem. Giữa sân đàn tế, chỉ còn lại chiếc áo rách nát của cụ Kiểm cùng lớp tro tàn đen sì. Sư Tịnh Không ngồi xếp bằng, nét mặt hiền hòa nhưng thân thể đã viên tịch, tay vẫn nắm chặt xâu chuỗi. Ai nấy đều quỳ xuống rơi lệ, vì biết người đã dùng chính sinh mạng mình để phong ấn tà vật.
Sau hôm ấy, làng Lôi Thuỵ dần trở lại yên bình. Tiếng gà gáy, tiếng trẻ con nô đùa vang lên khắp xóm ngõ. Người dân dựng một ngôi miếu nhỏ cạnh gốc đa cổ thụ – nơi từng xuất hiện con chim lợn năm nào – để tưởng nhớ sư Tịnh Không. Trên tấm bia đá có khắc dòng chữ:
“Nam mô đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, sư Tịnh Không – người trấn tà giữ làng.”
Từ đó, dân gian vẫn truyền nhau câu chuyện về Hắc Xà Làng Lôi Thuỵ – như một lời nhắc nhở về lòng tham và sự kính sợ trước những gì thuộc về cõi âm. Mỗi mùa rằm tháng bảy, cả làng lại tụ họp thắp nhang ở miếu, khói hương nghi ngút, và chẳng ai còn dám đào mộ hay xâm phạm chốn linh thiêng nữa.
Câu chuyện đến đây là Hết rồi, cảm ơn các bạn đã lắng nghe.hãy lai và đăng ký kênh ửng hộ mình nhé để mình có động lực ra những clip hấp dẫn khác. Cảm ơn các bạn rất nhiều.
