Chuyện ma

Truyện ma gia đình ma ăn thịt người Phần 4

Đêm hôm đó cả hai cứ thao thức không sao ngủ lại được… chắc đang bàn tính xem sáng mai làm gì đầu tiên. Bên hông nhà… tiếng rít đau đớn vẫn vang lên đều đều.

Sáng hôm sau… mẹ tùng có việc đi với bạn hội, có khi chiều mới về, dặn dò tùngvinh ở nhà rất kỹ càng… và không quên nhắc về chuyện kia. Bà cũng nói giờ sẽ sang đánh tiếng với bác trưởng xóm – chỗ thân tình qua lại với gia đình – có gì phải sang tìm bác ấy ngay.

Hình ảnh

Mẹ đi… tùngvinh ở nhà tự lo đồ ăn sáng.

– Trưa nay qua tao ăn cơm nhé. – Ok… còn giờ thì sao? – Hành động tiếp… qua nhà nó xem trong cái lu bồn kia có gì? – Ban ngày mày không sợ bị phát hiện hả?? – Lão kia đi làm, bà vợ không ra khỏi nhà. Bây giờ mày đứng bên này… nếu thấy ai mở cổng đi vô hoặc trong nhà đi ra… hú tao… tao sẽ chuồn ra con mương.

Nghe hợp lý nên cả hai bắt tay ngay vào việc. vinh nhanh chóng bật qua bức tường và lẻn ra chỗ cái lu ở sân sau, bên này… tùng liếc ngang dọc quan sát.

Chiếc lu to, có nắp đúc bằng xi măng khá nặng. vinh bê lên được và đang loay hoay tìm cách đặt thật nhẹ nhàng không gây tiếng động xuống đất… nhìn nó vật vã mà tùng không giúp gì được.

Bỗng vinh giật lùi, mặt tái mét… nó bịt mồm nhăn nhó… nhìn tùng đầy hoảng hốt. Ở bên này coi thái độ hành vi của nó mà tùng kinh ngạc, bồn chồn như lửa đốt vì không biết nó nhìn thấy gì mà như vậy?

Mặt vinh không giấu nổi sự kinh tởm… nó nhăn mặt vần chiếc nắp lên và đặt vô lại miệng chum… rồi chạy vội ra bức tường, bật lại về bên này. Vừa sang bên… nó nôn thốc nôn tháo bún mới ăn khi sáng xuống đất.

tùng lo lắng hỏi dồn: – Sao, sao, có gì… có gì mà ghê vậy?

vinh thở hổn hển: – Ghê quá mày ơi… trong cái chum đó, toàn xác mèo, gà, vịt, chuột… lòng phèo phổi lợn xong ướp với cái nước… nước gì như mỡ… rồi… rồi cả một thai nhi nữa… U OẸ!

Nghe đến đó, tùng cũng phát mửa. Đó chính là món thịt muối mà chúng định mời tùng ăn. Khả năng cao chú Linh không đi làm mà lượn lờ cả ngày để xin xác mèo hoặc gia cầm chết, đến bệnh viện hoặc trung tâm nạo thai xin xác thai nhi. Nghĩ tới giả thiết đó thôi khiến tùng lợm giọng muốn nôn ra sạch.

Tôi tí sặc ly trà đá. – Gì, đùa à?… Thịt muối? – Ừm… đủ các loại thịt… gà, vịt, chuột… cho hết vô chum, đổ muối với mỡ vô. – Cái định mệnh???… muốn ói!!! – Ông không tưởng tượng được mùi nó như nào đâu, như thịt con gì chết xong đem muối… nó ôi kinh khủng!

Hai thằng chạy vào nhà. vinh thở gấp: – Tao thề bọn này không phải ngườingười đã không ăn ba cái thứ đó. – Khả năng bọn mọi này ở tỉnh khác đến cao vô cùng… – Bây giờ, tao với mày chỉ cần điều tra xem chú Linh kia thật ra sáng sớm đi đâu… sau đó báo với bác trưởng xóm, không để mấy thành phần như vậy sống quanh ta được.

Trưa hôm đó… tùngvinh lấy cớ cầm cuốc xẻng ra dọn cỏ men theo lối đi của xóm, nhưng thực chất là quan sát tình hình. Họ nhận ra suốt từ lúc 8h sáng cho đến 12h trưa, không có ai ra vào ngôi nhà. thằng khoa cũng không thấy bóng dáng đâu.

Đang loay hoay vừa cuốc vừa nhìn vào ngôi nhà… có bàn tay ai đó vỗ vai làm tùng giật mình. Hóa ra là bác trưởng xóm.

– Kinh nhỉ… hai thằng này nay tự đi lao động công ích cơ à?? vinh nhanh nhảu: – Dạ, bọn cháu nhìn cỏ nó mọc trước cửa ngứa mắt nên ra nhổ ý mà bác… – À được… thế thì tốt. À mà tùng, sao bác đi qua nhà mày suốt để gặp hỏi chủ cái nhà kia còn khai nhân khẩu… mà hôm nào cũng đóng kín cửa như nhà hoang vậy. Hỏi mọi người thì vẫn bảo vẫn thấy thằng con trai nhà đó đi học bình thường. Tao lại tưởng cái nhà hoang chứ??

vinh đáp luôn: – Trong nhà lúc nào chả có người… đi… giờ ba bác cháu mình vô gọi… không lẽ không ra tiếp cán bộ xóm??

tùng nhíu mày. Đúng là trong nhà có người nhưng để lộ diện ban ngày như thế thì… khó đấy.

Ba người đứng trước cánh cổng đã khóa bên trong. Trong nhà vẫn yên ắng. Trưởng xóm cất tiếng gọi: – Cán bộ xóm tới điều tra nhân khẩu những hộ gia đình mới chuyển tới… có ai ở nhà không??

Vài phút yên ắng trôi qua… dường như chả ai đáp lại. vinh trèo tót lên cánh cổng tính nhảy vào… nhưng bị kéo giật lại. – Cái thằng nhõi này, khi không nhảy vô nhà người ta… nó nghi ăn trộm nó báo dân quân bây giờ… ngu vậy cháu?? – À ờ… thôi được rồi. Bây giờ, thằng tùng, nhà mày ngay sát nhà này, nếu trong ngày hôm nay mà mày thấy ai trong ngôi nhà này ra vào… là phải báo ngay cho bác trưởng xóm. Để bác còn làm việc… nghe chưa??

vinh liếc tùng. Như hiểu ý, tùng đáp: – À… à ừ… ok ok… có gì cháu sẽ ới… nhưng bác phải qua ngay và luôn đấy nhé… có thể tối nay sẽ có người ở nhà đó ạ.

Nghe cũng có lý nên bác kia đồng ý, sau đó ra về.

vinh nói: – Hợp lý chưa. Bây giờ đã có cớ để anh em mình khám phá ngôi nhà này. Có đứa nào lòi mặt ra… tao tin mọi bí mật sẽ bị phanh phui. Không chừng ngoài cái lu kia ra… trong ngôi nhà này còn đầy thứ kinh dị mà tối nay chúng ta sẽ biết. Tối nay sẽ hành động quyết liệt.

Trưa hôm đó, khóa cửa cẩn thận, sau đó sang nhà vinh ăn cơm. Ăn xong lại về lại nhà tùng ngồi chơi và chờ đợi. 7h tối thì mẹ về, kèm theo thịt cá nấu cho bữa tối.

Đang đứng hóng ngoài cổng… hai đứa thấy từ mấy rặng tre xa xa, bóng thằng khoa lầm lũi đi lại. Nó đi đâu về vậy??? Đi qua hai thằng, nó khẽ liếc tùng.

vinh lên tiếng: – Tối nay tụi anh sang nhà cu chơi nhé??

khoa dừng lại, nó ngoái lại hỏi: – sang chi?? Bộ bên nhà tôi có gì hả??

Câu hỏi khiến tùngvinh sững sờ… cả hai nhìn nhau: – Nó thay đổi thái độ rồi… phải hành động ngay.

Ăn tối xong, mẹ vô phòng tụng kinh. Và tùng sang nhà khoa… gọi cổng: – khoakhoa ơi!!

thằng khoa lấp ló sau cánh cửa trong nhà. Có vẻ như nó khá đề phòng mọi thứ xung quanh. – Có chuyện gì?? – Bọn anh có ít đồ muốn cho em!! Bọn anh mới kiếm được, em ra coi nè.

cánh cửa mở ra… khoa bước ra sân… tiến về phía cánh cổng một cách thận trọng. – Có gì vậy?? tùng giơ cao cái túi: – Ít đồ chơi ý mà!!

cánh cổng mở… khoa với tay ra lấy. nhanh như cắt, vinh đạp cổng lao vào. Cú đạp mạnh và bất ngờ khiến khoa ngã chúi ra sau. vinh lao nhanh vào sân, tùng chạy theo sau.

Dù bị cánh cổng đập thẳng vào mặt chảy cả máu mồm… nhưng khoa vẫn nhoài ra bấu chặt lấy chân tùng mà rít lên: – Hai thằng chó nàyyyyy!!

tùng đau đớn… nó bấu mạnh tới mức chân anh rỉ máu!

tùng cúi xuống cố gắng gỡ tay khoa ra.

Lúc bấy giờ, vinh lao nhanh về phía căn nhà… kéo cánh cửa để xông vào… Vừa mở cánh cửa, vinh bị hất ngã nhào ra sân. Từ trong nhà, người đàn bà – mẹ của khoa – lao ra, nhảy chồm lên người vinh mà cào cấu, cắn xé.

vinh hét lên: – Mau… mau đi gọi trưởng xóm… mau lên!

tùng hoảng hốt đạp mạnh một chân vào mặt khoa. Nó đau quá buông tay, bò lồm cồm dậy. tùng lao nhanh ra cánh cổng.

Ngồi trong phòng tụng kinh, nghe có tiếng la ó bên kia, mẹ tùng chạy ra cổng coi có chuyện gì. Vừa mở cổng ra… bà thấy con mình chạy vụt qua: – Má… má vô nhà ngay… nguy hiểm lắm…

Rồi tùng mất hút sau con đường. Bà liền chạy sang nhà khoa.

Một cảnh tượng hãi hùng… vinh đang vật lộn với khoa và bà mẹ khoa dưới nền sân xi măng. Miệng vinh rên lên đau đớn vì những cú cắn, cào cấu của hai mẹ con nhà kia.

Cuối cùng bà cũng nhìn thấy người phụ nữ hàng xóm nhà bà bấy lâu nay. Cô ta tóc tai rũ rượi, áo quần rách tả tơi… da dẻ xám quách. Cô ta đang cố cắn cổ vinh. Bà bủn rủn tay chân, đứng không vững.

Về phần vinh, vô cùng hốt hoảng khi sáp mặt con quỷ cái: da xám ngắt, bong tróc từng mảng như bệnh hủi, mắt thâm quầng, mồm đầy dãi rớt, hàm răng như được cố ý mài nhọn đi để cắn cho dễ… vàng khè và hơi thở hôi thối. Vừa cắn vinh, ả ta vừa rít lên: – Làm phiền chúng tao này! – Làm phiền chúng tao này!

vinh khiếp đảm… phản kháng hai mẹ con kia quyết liệt.

nhanh nhanh… Ối giời ơi bác Trung… nhanh nhanh… có chuyện rồi, nhanh nhanh!!” Tiếng la thất thanh khiến bác trưởng xóm buông cây điếu xuống, ông chạy ra: – Đứa nào, đứa nào đấy… có chuyện gì… có chuyện gì??

tùng hớt hải thở gấp: – nhanh qua cháu mau lên, thằng vinh sắp chết rồi… hàng xóm nhà cháu định giết thằng vinh! – Ôi giời ơi là giời, gì thế này… chúng mày lại bày ra trò gì…

Chưa nói hết câu, tùng lôi tay ông lao nhanh ra hẻm. Hai bác cháu vội chạy phóng về hướng nhà tùng.

Đến nơi, mẹ đang nằm ngất ngoài đường. tùng hoảng hốt: – Ối má… má ơi… má làm sao vậy… hu hu!

Tiếng uỳnh uỵch la ó vang lên từ trong sân. Ông trưởng xóm chạy vào… vinh đang bị đè nghiến xuống đất, thằng khoa đang giữ chặt tay vinh còn bà mẹ cố gắng bẻ đầu vinh sang một bên để cắn cổ.

Ông hét lớn: – Dừng lại, dừng ngay lại, mấy người làm cái trò gì đây hả??

nhanh như một con sóc, khoa buông tay vinh, lao tới cắn mạnh vào chân khiến ông la oai oái: – Ối… á á… thằng điên này… ối á… cứu cứu!!

Cú cắn cực mạnh xuyên thủng cái quần mỏng ông đang mặc. Quá bất ngờ và sửng sốt… ông ngã nhào ra sân.

Vừa dìu mẹ vào hiên nhà… tùng tức tốc chạy sang ứng cứu. Lao vào sân, vinh thì đang đấm thùm thụp vào mặt bà kia, vừa đấm vừa hét: – ụ má con dĩ chó… cắn tao này… cắn tao này… á á á!!!

Ông Trung trưởng xóm lăn lộn dưới đất khi hàm răng thằng khoa vẫn cắn ngập chân ông!! tùng chạy lại nắm tóc thằng khoa lôi ngược ra sau. Nó buông chân ông Trung ra… hai tay bấu lấy tay tùng, nó rít lên: – A à con chó này… thằng chó!!!

Ông Trung bò dậy hét: – Mau… trói nó lại… trói mẹ con nó lại!!!

Nói đoạn, ông lao về phía mẹ thằng khoa, hất cô ta ngã ra sân rồi nhanh chóng đỡ vinh dậy. Mặt mày chân tay bị cắn xước hết cả, máu me!!!

nhanhthằng vinh khống chế thằng kia, bác khống chế con này, tùng về lấy dây ra đây… nhanh lên!!

Nói xong ông lao vào đè mụ kia ra nền đất, khống chế hai tay ả.

Về phần vinh, dù đang đau nhưng do tức giận, nó lồng lộn lên, lao về phía thằng khoa mà đấm liên tục: – thằng chó ết… cắn tao này… cắn tao này!!

khoa ăn đấm liên tục, choáng váng, vật ra sân!!

tùng chạy nhanh về nhà, lục tìm đoạn dây thừng ba anh vẫn hay buộc lồng gà. Phóng như bay qua hiện trường… trong chốc lát, ba người đã trói được hai mẹ con kia vô cột nhà.

vinh và bác Trung bầm dập, xây sát hết cả… thằng khoa và mẹ nó vẫn không ngừng la hét, rít lên man dại!!

– Đù, như phim luôn đó ông!! tùng rít một hơi thuốc dài: – Bọn nó giống một dạng người rừng trên dân tộc ý! – Sau đó rồi sao… bắt về không?? – Không… bà kia bị cho là điên, thằng kia mới lớp 5… ai bắt được!

Cuộc đánh lộn khiến hàng xóm sang xem. Họ chỉ trỏ bàn tán. Cô ta và thằng khoa không nói gì mà chỉ hằm hè, gầm gừ. Cũng chả ai hiểu chuyện gì xảy ra. Ông trưởng xóm quát hai thằng vinhtùng vì tự ý lao vào nhà người khác.

tùng chỉ cho ông ta xem cái lu thịt. Nó khiến ông ói mửa, nhưng cũng không phạm pháp hay giết người gì… vì vậy cũng không có cớ để gọi công an. Chung quy cũng chỉ là xô xát. Làm việc với kẻ điên cũng đâu giải quyết được gì khi chú Linh – đại diện gia đình – không có nhà.

Đêm hôm đó, hai mẹ con nhà đó được cởi trói, theo lời ông Trung. Vừa cởi xong, lập tức những người cởi chạy nhanh ra cổng và khóa luôn cánh cổng. Họ bất an khi có người điên ăn thịt thối trong xóm. Ông trưởng xóm sẽ đợi chú Linh về để giải quyết.

Vừa cởi trói, khoa và mẹ nó chui luôn vào trong căn nhà tối om và trốn trong đó. thằng khoa mọi ngày hay chơi với tùng, nay đã lộ rõ bản chất.

Đêm hôm đó chú Linh về. Không ngờ rằng ông Trung và tự vệ xóm đứng đợi ngoài cổng. Nếu không đợi đến đêm thì ban ngày không thể gặp được. tùngvinh đương nhiên cũng hóng chuyện.

Nhìn tận mặt chú Linh… mấy người thoáng rùng mình. Anh ta gầy gò, cao, da xám ngoét như da vợ mình, hàm răng ố vàng

Tóc tai bết lại, đôi mắt thâm quầng, quần áo tanh hôi… đi làm mà như này nói ai tin?? Bác Trung trình bày mọi việc… anh ta chỉ ú ớ nói trong cái giọng khản đặc, lè nhè như có cả đống đờm trong cổ:

– Tôi biết rồi… chúng tôi biết rồi…

Sau đó nở một nụ cười dị hợm. Chú Linh lầm lũi đi vô nhà và khép cánh cổng lại.

Ngay đêm hôm đó, biết chuyện, mẹ vinh bắt vinh về nhà ngay lập tức. Nhìn con mình vết thương cũ chưa lành đã có một đống vết thương mới… mẹ vinh vừa giận sôi máu vừa thương con. Nếu không có mẹ tùng và bác Trung giải thích hộ thì chắc cả hai thằng bị mẹ vinh đánh no đòn. Dù sao, con họ cũng làm được một việc có ích.

Đêm hôm đó có một việc mà mọi người không ai ngờ: chú Linh dẫn hai mẹ con khoa trốn đi ngay trong đêm. Bác Trung đề nghị chú Linh sáng mai ở nhà để khai nhân khẩu và làm việc với ông nhiều vấn đề khác… nhưng khi ông qua nhà cùng với hai dân quân xóm thì nhà chú Linh đã đi từ đêm qua.

Mọi người đẩy cửa bước vô. Trong nhà không hề có một đồ đạc gì: giường không, tủ không, ghế không… chỉ có độc một cái chiếu trải giữa nhà – cái chiếu tùng ngồi chơi bữa nọ.

Dưới nền nhà bị đào lên tạo thành hai cái lỗ to, vừa cho người nằm, giống con gì đào ổ nằm. Xung quanh nền nhà vương vãi xương gà, vịt, chó, mèo… ruồi nhặng bay lượn. Rồi hàng tảng da người lột… âm thanh rên rỉ đau đớn chính là do hai vợ chồng lột da mỗi đêm!!! Cả gia đình biến mất không dấu vết!! Ngôi nhà trông chả có gì giống từng có người ở chỉ một ngày trước. Nó như ổ của một bầy thú thì đúng hơn.

Tôi tặc lưỡi: – Ghê thật… một gia đình mọi… giống mấy tộc hoang dã ấy nhỉ… duy chỉ có thằng khoa là giống giống người!! – Sau hỏi ra mới biết, nó chuyển tới 3, 4 tháng nhưng có đi học ở trường cấp 1 đâu… nó lang thang đâu ấy… chú Linh kia cũng vậy… cứ lang thang vậy.

Sau cái nhà đó cũng chả ai tới ở nữa. Xã tịch thu… rồi cho xóm quản lý, phá đi. Năm 2010 xây nhà văn hóa mới ở đó luôn.

– Ôi chà… kể ra cái xóm nhỏ mà cũng ly kỳ phết nhỉ… hôm nào có dịp tôi phải về quê ông chơi mới được

– Ok, về đi… tôi tiếp…

Chúng tôi tính tiền cà phê, rồi ra về. Tôi thong dong bước trên con ngõ dẫn về nhà trọ… bỗng có một thằng bé chừng lớp 5, áo quần lem nhem, khoác chiếc cặp cũ đi lướt ngang qua.

Tôi thoáng để ý… ngoái lại nhìn thì nó đã lẩn luôn vào con hẻm sau lưng.

Câu chuyện dưới đây tôi được nghe kể lại. Mọi chi tiết đều dựa trên lời kể, câu văn của tôi.

Hết. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe, hãy lai và đăng ký kênh để ủng hộ mình nhé.

Bài viết liên quan

Leave a Comment

nâng mũi