Chuyện ma

Phòng trọ có ma gần chợ Hòa Hưng Quận 10

Ngày ấy, tôi còn là sinh viên tỉnh lẻ mới lên Sài Gòn, ngây ngô và đầy phấn khích với cuộc sống tự do xa nhà. Tụi tôi có tất cả 9 đứa con gái, gom góp tiền thuê chung một căn nhà nằm sâu trong con hẻm nhỏ gần chợ Hòa Hưng, Quận 10.

Căn nhà hẹp chỉ chừng 3 mét ngang, dài khoảng 10 mét, trên có một cái gác gỗ cũ kỹ, cầu thang gỗ nhỏ, mỗi lần bước lên lại kẽo kẹt như sắp gãy. Phía dưới cầu thang là nhà tắm và nhà vệ sinh tối om, lúc nào cũng ẩm ướt và có mùi ngai ngái của gỗ mốc, vôi tường ẩm và… một cái gì đó không gọi tên được.

Lúc mới dọn đến, tụi tôi phát hiện bùa chú dán đầy góc nhà, góc tủ, thậm chí trên khung cửa sổ còn dính những mảnh giấy vàng đã phai chữ. Có đứa rùng mình bảo “hay nhà này có ma”, nhưng rồi cũng tự trấn an “người ta dán cho may mắn thôi”. Cả đám hí hửng dọn bùa đi, gom lại một túi rác lớn rồi quăng ra ngoài như vứt đi một thứ vô nghĩa…

Tôi không biết rằng từ lúc đó, tụi tôi đã vô tình tháo bỏ thứ duy nhất đang giữ cho căn nhà này yên ổn.

Những đêm đầu tiên

Ban ngày, căn nhà bình thường đến mức tôi còn cảm thấy mình lo xa. Nhưng đêm xuống, khi cả khu chợ đã đóng cửa, hẻm vắng tanh chỉ còn tiếng chó sủa xa xa… lúc đó, căn nhà như biến thành một nơi khác.

Chúng tôi ngồi dưới nhà học bài thì trên gác gỗ lại vang lên tiếng chân bước qua lại, lúc nhanh lúc chậm, không giống nhịp chân của người sống. Có hôm, tôi đang tắm thì nhìn qua khe cửa lại thấy một cái bóng trắng đi lên đi xuống cầu thang, tóc dài phủ kín vai. Tôi tưởng là bạn nên còn cười bảo: “Tắm xíu thôi, đừng hối”, nhưng khi mở cửa ra… không có ai cả, cầu thang trống trơn, cánh cửa phòng vẫn đóng im lìm như chưa từng mở.

Tôi lạnh sống lưng nhưng rồi tự dối mình: “Chắc nhà bên vọng sang”, “Chắc tưởng tượng thôi”… Tụi tôi liên tục nghe tiếng ai như đang đi lại trên gác, nghe tiếng ghế kéo kẹt kẹt, tiếng cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, và đôi khi… tiếng thì thầm như ai đó đang nói chuyện với nhau ngay trên đầu. Nhưng mỗi khi bước lên kiểm tra thì tất cả đều im bặt.

Hình ảnh

Giấc mơ lạ lập đi lập lại

Một thời gian sau, tám trong số chín đứa đều gặp cùng một giấc mơ, chỉ khác là tôi , người đã ăn trái cây cúng, là đứa duy nhất chưa mơ thấy.

Bọn nó kể rằng, trong mơ, có một cô gái mặc toàn đồ trắng, da trắng bệch đến phát sáng, nhưng không ai nhìn rõ được khuôn mặt, như thể có một lớp sương mỏng che đi nét mặt của cô ta. Cô ta chỉ đứng đó… nhìn tụi nó ngủ, hoặc ngồi ngay đầu giường, tóc chảy dài xuống sàn.

Chúng nó sợ quá nên quyết định lau chùi lại ban thờ nhỏ ở phòng khách, hàng tháng đều thắp nhang ngày rằm mùng một. Tôi không tin. Tôi bảo: “Giữa Sài Gòn này, ma nào rảnh mà về trọ chung với sinh viên?”.

Đêm Rằm Tháng 7, Tôi phạm phải điều không nên phạm

Chiều hôm ấy, đi học về thấy trên bàn có một đĩa trái cây tươm tất, không biển chỉ dẫn, không nhang khói. Tôi… vô tư ngồi xuống gọt ăn, vừa ăn vừa nói: “Đồ để đây không ai ăn thì hỏng”.

Một đứa hét lên: “ê Cái đó để CÚNG!!!” Tôi đứng khựng lại, trái táo đang ăn dở vẫn cầm trên tay, cảm giác lạnh từ lòng bàn tay lan lên tận gáy, nhưng tôi cười trừ, giả vờ không sợ… Tôi không biết mình vừa làm gì.

Tối đó, tụi tôi chia chỗ ngủ như mọi khi. dưới tầng có ba đứa, còn lại sáu đứa chúng tôi nằm trên gác gỗ – cái gác mà ban ngày trông bình thường, nhưng ban đêm thì chỉ cần nhìn lên thôi cũng thấy gai sống lưng.

Tôi là đứa ngủ đầu tiên, trải chiếu sát bức tường lạnh. Gác gỗ ẩm và mùi ngai ngái như vải liệm cũ, thỉnh thoảng gió lùa qua khe gỗ tạo thành tiếng rít nhẹ như ai đó thì thầm vào tai.

Tôi vừa chợp mắt thì có cảm giác ai đó đang ngồi ngay cạnh mình.

Lúc đầu, chỉ là một cái vuốt nhẹ lên cổ tay. Tôi cáu, tưởng con bạn nằm bên cạnh chọc phá, nên giật tay một cái thật mạnh, hất ra xa. Nhưng bàn tay đó vẫn tiếp tục… vuốt… từng đường dài, chậm và lạnh.

Lần này tôi nắm lấy cổ tay nó để gạt đi, và… toàn thân tôi đông cứng lại.

BÀN TAY KHÔNG THUỘC VỀ người SỐNG

Thứ tôi nắm phải lạnh như vừa được ngâm trong nước đá, mềm nhũn như không có xương, da thì trơn trượt như vừa thoa dầu. Da trắng đến mức ánh đèn đường xuyên qua khe cửa còn phản chiếu lên đó một lớp ánh sáng xanh nhợt nhạt.

Tôi quay đầu lại, chậm rãi… như cơ thể không còn là của mình.

ngay sát đầu tôi, một bóng người mặc vải trắng, ngồi thu mình, tóc phủ kín mặt, tay còn đang nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi nuốt xuống một tiếng thét, tim đập mạnh đến mức lồng ngực đau nhói, tôi giật mạnh tay và quay úp mặt vào tường, hai tay ôm đầu, cầu mong đó chỉ là ảo giác.

Nhưng rồi… có thứ gì đó trườn lên đầu tôi.

Không phải tay. Là tóc. Là tóc của ai đó… Nó từng lọn, từng lọn mềm và lạnh như rong dưới đáy sông, chạm vào gáy, vào má, vào tai tôi…

Cạch!

tiếng nghiến răng của con bạn bên cạnh vang lên, kèn kẹt… kèn kẹt… Âm thanh của người sống, nhắc tôi rằng tôi chưa chết.

Tôi giật phắt người dậy, không thấy cô ta đâu nữa. Chỉ còn năm đứa bạn tôi ngủ thẳng hàng như cá khô phơi trên giàn, mền phủ kín, im lìm như xác…

KHI tiếng người KHÔNG PHẢI tiếng người VỌNG LÊN TỪ dưới BẾP

Tôi lao vào giữa đống chăn như một con vật sợ chết, trùm kín đầu. Không dám thở mạnh. ngay lúc đó…

dưới bếp – nơi phòng tắm đặt dưới gác, vang lên tiếng xoong nồi, tiếng chén bát va nhau loảng xoảng.

Rồi… tiếng người nói chuyện.

Rất nhiều tiếng, líu ríu, xì xào như chợ nhóm lúc tờ mờ sáng, nhưng không nghe rõ một chữ nào, chỉ nghe được nhịp điệu, giống như họ đang… tụ tập… bàn bạc….

“Không phải bạn mình… không ai ở dưới vào giờ này…” Tôi nhắm chặt mắt, tay bịt tai, nhưng tiếng động càng lúc càng gần, như họ đang bước lên từng bậc cầu thang

ĐÊM RẰM, THỨ ĐÓ… ĐỨNG Ở CẦU thang GÁC

Tôi nằm co rút trong mền, tim đập như trống trận, tai chỉ nghe thấy những âm thanh không thuộc về người sống.

Lạch cạch… lạch cạch… tiếng chén bát va vào nhau dưới bếp vẫn tiếp tục, lúc xa lúc gần như thể có ai đang bưng mâm đi lòng vòng… dưới chân cầu thang.

Rồi đột ngột…

Im bặt.

Không còn tiếng chén. Không còn tiếng người. Chỉ còn một khoảng lặng đặc quánh đến mức tôi nghe rõ từng nhịp máu chảy trong tai mình.

Cót… két…

Tôi nghe rõ tiếng cầu thang gỗ rung nhẹ, như có người đang đặt chân lên bậc đầu tiên.

Một bước… Hai bước… CẦU thang ĐANG KÊU.

Mỗi tiếng “kẽo kẹt” như ai đó cố ý làm mạnh hơn để đám chúng tôi nghe thấy. Tôi run đến mức răng va lập cập vào nhau, cố nhắm mắt thật chặt. Nhưng sự im lặng sau đó còn đáng sợ hơn tiếng động, vì tôi biết THỨ ĐÓ ĐÃ DỪNG LẠI.

Nó không bước nữa. Nó… đứng đó.

ÁNH SÁNG TRẮNG XÉ TOẠC CĂN PHÒNG

Bất ngờ , một luồng ánh sáng trắng loá chiếu xuyên qua tấm mền mỏng như hàng chục đèn pha rọi thẳng vào người tôi. Tôi tưởng ai đó bật đèn, nhưng không, ánh sáng ấy không có nguồn, nó không phải ánh đèn của con người.

Cùng lúc đó…

WOOOOOOOOOOOOMMMMMMM——!!!

iếng động cơ gầm rú kinh hoàng vang lên ngay trên mái nhà, như máy bay phản lực sượt qua trong đêm, ồn đến mức màng nhĩ tôi như muốn nổ tung.

Tôi hoảng loạn đến mức muốn chồm dậy chạy, nhưng không thể nhúc nhích nổi, toàn thân đơ cứng như bị đóng đinh xuống sàn.

Ánh sáng đó – tiếng động cơ đó – RỒI MỘT BÓNG TRẮNG… ĐỨNG ngay ĐẦU CẦU thang.

Dù trùm kín mền, tôi nhìn thấy bóng của nó in lên lớp vải mỏng, cao, gầy, tay buông thõng, tóc dài đến tận gót chân, không chuyển động nhưng… tóc lại lay nhẹ như đang ở dưới nước.

Nó không bước vào, chỉ đứng đó, nhìn.

Rồi… Con chó ngoài hẻm tru lên một tiếng dài xé họng, rồi im bặt như bị siết cổ.

ngay giây đó

Ánh sáng vụt tắt. tiếng động ngưng lại. Tất cả trở về yên ắng đến đáng sợ, như không có gì từng xảy ra.

Tôi mất ý thức lúc nào không biết, chỉ nhớ trước khi ngủ thiếp đi, lưng tôi lạnh buốt như có ai nằm sát sau lưng… thở đều đều vào gáy.

SÁNG HÔM SAU… dưới BẾP CÓ THỨ KHÔNG NÊN CÓ

Tôi tỉnh dậy với cổ tay bầm tím, da lạnh như vừa ngâm nước. Tụi tôi kéo nhau xuống bếp. Đứa nào cũng còn ngái ngủ, mặt mày phờ phạc vì cả đêm không ngủ sâu. Nhưng rồi… cả đám đứng chết trân.

MÂM TRÁI CÂY CÚNG ĐÊM QUA VẪN CÒN… … nhưng tất cả đều bị CẮN DỞ, vết răng nhỏ, đều, tròn… như răng trẻ con.

Tụi tôi không ai dám nói thành lời. Đứa bạn tên Hạnh run run chạm tay vào trái táo bị cắn, vẫn còn ướt… như vừa bị ai đó ăn cách đây không lâu.

Cảm giác có ai đó vừa đứng ở đây… vừa ngồi chính chỗ này… vừa nhai từng miếng… một cách bình thản… giữa đêm khuya làm da đầu tôi tê rần, gai ốc dựng lên từng lớp.

Tụi tôi vừa định dọn thì con Vy hét lên trên gác.

Cả đám chạy lên.

trên sàn gác gỗ, lô nhô những dấu chân ướt loang lổ, nước đọng thành từng vệt kéo dài từ cầu thang đến chỗ chúng tôi nằm, ướt đến mức gỗ sậm màu lại…

Mùi tanh bốc lên, không phải mùi mồ hôi, cũng không phải nước thường… MÀ LÀ MÙI AO ĐẦM, mùi bùn ngâm lâu ngày, mùi… của xác ngâm nước.

Buổi chiều hôm đó, tụi tôi thu dọn bát nhang để thắp lại thì bà cụ bán tạp hóa đầu hẻm chống gậy đi ngang, dừng lại nhìn chăm chăm vào mâm trái cây.

Ánh mắt bà lạnh ngắt. Không giống người già bình thường.

Tôi vô tình hỏi cho có lệ: “Bà ơi… sao mà sáng ra… trái cây lại…”

Bà không trả lời ngay. Mắt bà hằn lên những tia máu, rồi bà nhếch miệng, nói chậm rãi từng chữ:

“Tụi bay… lỡ ăn phần của nó rồi.”

người tôi lạnh toát từ gáy xuống tận gót chân.

Tôi lắp bắp hỏi nhỏ: “Nó… là ai vậy bà?”

Bà cụ không trả lời, chỉ ngước nhìn lên gác gỗ, rồi nhổ mạnh một bãi nước bọt xuống đất, nói tiếp một câu mà đến giờ tôi vẫn nhớ như bị khắc vào đầu:

“Nhà này… không phải cho người sống thuê đâu.”

Sau câu nói của bà cụ hàng xóm, không đứa nào dám cười cợt hay xem nhẹ nữa. Tối đó, tụi tôi thống nhất không ai ngủ trên gác, tất cả kéo chiếu xuống sàn dưới, sát với cửa để… nếu có chuyện gì thì chạy cho nhanh.

Đêm đó, chúng tôi không tắt đèn. Cả đám nằm chen chúc như cá mòi, mỗi đứa đắp kín mền nhưng ai cũng hé ra một khe nhỏ để… nhìn cầu thang.

12 giờ đêm. Yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ trôi.

12 giờ 30. Không có tiếng chân, không có tiếng thì thầm, mọi thứ im lặng một cách bất thường, im đến mức không giống không khí của ngôi nhà bình thường – mà giống như… nhà xác.

Rồi…

“Cộp… cộp… cộp…”

tiếng chân trên GÁC.

Nhưng đêm nay tụi tôi ngủ dưới, không có ai trên gác cả.

CỘP… CỘP… CỘP… tiếng bước chân chậm, đều, như đang THẢ DỌC theo chiều dài gác, đi đúng vị trí mỗi lần tụi tôi từng đặt lưng nằm xuống.

Tụi tôi không nói ra, nhưng tất cả đều hiểu… THỨ ĐÓ ĐANG DẪM LÊN CHỖ CHÚNG TÔI từng NGỦ.

KHI NÓ BẮT ĐẦU ĐI xuống

Tôi nghe rõ tiếng thở của từng đứa bạn – nhanh, gấp và nín lại ngay khi tiếng cầu thang vang lên…

Kẽo… kẹt…

Kẽo… kẹt…

tiếng NÓ ĐANG BƯỚC xuống.

Bậc 1. Bậc 2. Bậc 3…

Tôi thấy con Vy nằm cạnh khóc không thành tiếng, nước mắt ướt cả gối nhưng tay thì bịt miệng thật chặt để không phát ra âm thanh.

tiếng BƯỚC chân DỪNG LẠI.

ngay tại chỗ cầu thang chạm sàn.

Không ai dám ngước lên. Không ai dám thở mạnh.

Cảm giác như thời gian đóng băng.

Rồi bất ngờ – có tiếng ghế trên gác… bị kéo thật mạnh, rít một đường dài… sắc như dao cứa vào gỗ:

“KÉEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEET!!!”

TẤT CẢ CHÚNG TÔI CÙNG LÚC MỞ MẮT – VÀ nhìn THẤY.

NÓ ĐỨNG ĐÓ – ngay chân CẦU thang

Một người. Không – một thứ gì đó có hình người. Quần áo trắng. Ướt sũng. Nước nhỏ tong tong xuống sàn.

Tóc dài phủ kín mặt, nhưng những lọn tóc… liên tục động đậy như đang trôi trong nước. Hai tay buông thõng – nhưng các khớp tay như bị gãy, cong vẹo một cách bất thường.

Nó không bước đến, chỉ cúi đầu nhìn cả đám tụi tôi, nước từ người nó chảy thành một vệt dài hướng về phía chúng tôi…

Và rồi – nó NGỒI xuống. ngay trên CẦU thang. NHƯ THỨ GÌ ĐÓ ĐANG CHỜ.

Đến lúc này, Lan – đứa yếu bóng nhất – hét lên một tiếng xé cả hơi cổ, vùng chạy ra cửa.

CẢ ĐÁM CHẠY THEO.

Cửa không mở được. KHÔNG PHẢI KẸT. MÀ GIỐNG NHƯ AI ĐÓ… ĐANG GIỮ BÊN NGOÀI.

Sau lưng, tiếng BƯỚC chân LẠI VANG LÊN – NHƯ CÓ AI ĐANG RỜI KHỎI CẦU thang… TIẾN LẠI GẦN.

Tôi quay đầu lại NÓ KHÔNG CÒN Ở ĐÓ.

Nhưng trên nóc tủ cao, ngay sát trần nhà… có thứ gì đó đang NGỒI CHỒM HỔM, CÚI ĐẦU nhìn xuống.

Tôi không kịp nhìn kỹ mặt nó, chỉ kịp thấy một đôi mắt trắng dã – không lòng đen – dính chặt vào tôi, rồi tôi ngất ngay tại chỗ.

Sáng hôm đó, 5 giờ, tụi tôi xách hết đồ ra khỏi nhà, không thèm thu dọn, không ngoái lại.

Chủ nhà thấy chúng tôi kéo vali đi thì chỉ lạnh lùng nói:

“Tao đã dán bùa kín nhà rồi. Tụi bay gỡ xuống – thì ráng chịu.”

Ba ngày sau, tụi tôi quay lại lấy thêm đồ… Căn nhà khóa cửa. Không còn đồ của tụi tôi. Như chưa từng có ai sống ở đó.

Chủ trọ nói một câu cuối cùng:

“Mấy đứa còn đi được ra khỏi đó… là phước lớn rồi.”

Giờ đây, mỗi khi đi ngang chợ Hòa Hưng, tôi vẫn nhìn vào con hẻm nhỏ ấy. Căn nhà vẫn còn đó, cửa vẫn khóa, không ai dám thuê, và thỉnh thoảng, có người hàng xóm bảo… ban đêm vẫn nghe tiếng bước chân trên gác.

tiếng bước chân… đi theo đúng vị trí 9 đứa chúng tôi từng nằm.

Bài viết liên quan

Leave a Comment

nâng mũi