Truyện Ma Làng Quê Ma Da tập 1
Tôi là Tuân, 23 tuổi, một kỹ thuật viên làm việc cho một công ty nhỏ ở Bắc Ninh, chuyên bảo trì và sửa chữa máy móc công nghiệp trong các khu công nghiệp. công việc của tôi quanh năm ngập trong dầu mỡ, tiếng động cơ gầm rú và áp lực chạy deadline để dây chuyền không bị ngưng trệ. Mỗi ngày, tôi vật lộn với những cỗ máy khổng lồ, từ động cơ băng chuyền đến máy ép, tìm lỗi, siết bu-lông, hoặc thay cảm biến. Có hôm làm đêm, mắt cay xè vì thiếu ngủ, tôi tự hỏi sao mình lại chọn cái nghề này. Chắc vì hồi nhỏ ở quê, tôi thích mày mò sửa xe đạp, máy bơm nước, cảm giác khiến mọi thứ hoạt động lại luôn làm tôi thấy thỏa mãn. Nhưng sau những tháng dài kiệt sức, dịp lễ Quốc khánh 2/9/2025 là cơ hội để tôi rời xa khói bụi khu công nghiệp, bắt xe buýt về quê nhà ở xã Yên Phú, Phú Thọ, tìm chút bình yên bên gia đình.

Con đường về quê vẫn như trong ký ức, ngoằn ngoèo qua những cánh đồng lúa chín vàng, mùi đất ẩm thoảng qua cửa sổ xe khách khiến tôi thấy lòng nhẹ nhõm. Tôi dựa đầu vào kính, cố không nghĩ đến cái máy CNC bị lỗi cảm biến đang chờ tôi xử lý khi quay lại Bắc Ninh. Xe dừng ở đầu xã lúc hoàng hôn, tôi xách ba lô đi bộ về nhà, chân bước trên con đường nay đã được sửa sang lại trông mới mẻ và sạch sẽ, hai bên đường là những rặng tre xanh mướt xào xạc trong gió. Từ xa, tôi thấy bóng dáng Hồ Cánh Tạng, công trình thủy lợi mới khánh thành ngày ít ngày trước lấp lánh dưới ánh nắng cuối ngày. Dân làng bảo hồ này là niềm tự hào, giúp chống lũ, tưới tiêu, và mở ra cơ hội làm du lịch. Tôi chưa đến gần hồ, nhưng nhìn từ xa, nó đẹp như một tấm gương khổng lồ giữa thung lũng, làm tôi nghĩ quê mình sắp đổi đời.
Về đến nhà, mùi cá kho và cơm gạo mới từ bếp khiến bụng tôi réo lên. Bà nội, tóc bạc trắng búi gọn, bước ra ôm lấy tôi, giọng ấm áp:
– “Tuân về rồi hả con? Trông gầy đi đấy, ăn gì chưa?”
Tôi cười, liền đáp lại bà:
– “Con chưa, nay về vội đông người nên chưa kịp ăn gì cả!”
Rồi cùng bà cười nói bước vào nhà, tôi bỏ ba lô xuống, rồi vào bếp rửa chân tay, xong xuôi tất cả buớc vào nhà là một mâm cơm bố mẹ tôi đã dọn lên, tôi ngồi xuống chiếc chiếu cũ kĩ, cả nhà quây quần bên nhau làm tôi nhớ lại những ngày thơ bé cắp xách đi học về, để ăn những bữa cơm mẹ nấu, tuy đơn giản nhưng lại ngon và ấm áp đến lạ thường.
Gắp miếng cá kho thơm lừng, như trở lại tuổi thơ. Bữa cơm trôi qua với những câu chuyện về láng giềng, mùa màng, và cả niềm vui về cái hồ mới. Nhưng tôi để ý, mỗi khi ai nhắc đến Hồ Cánh Tạng, bà chỉ gật nhẹ, ánh mắt thoáng lo âu, như giấu điều gì. Tôi không hỏi, chỉ nghĩ chắc bà già rồi, hay lo chuyện linh tinh.
Chiều hôm ấy, tôi nhận được tin nhắn từ thằng tùng, bạn thân từ hồi nhỏ, giờ đang làm ở xã.
– “Tối nay ra Hồ Cánh Tạng chơi đi mày, đẹp lắm, mới khánh thành, dân làng kéo ra đông như hội, nhiều các chị em xinh lắm!”
Tôi vốn định ở nhà nghỉ ngơi, nhưng tò mò về cái hồ mới, lại thêm không khí vui vẻ, thế là tôi đồng ý. Tối đến, tôi mượn xe máy của bố phóng qua đón tùng và rủ thêm vài người bạn ra bờ hồ chơi. Không khí náo nhiệt, tiếng loa phát bài hát mừng Quốc khánh vang vọng, trẻ con chạy nhảy, người lớn dựng lều bán nước mía, bánh trái các thứ. Hồ Cánh Tạng lung linh dưới ánh đèn cao áp mới lắp, mặt nước phản chiếu ánh trăng non và ánh đèn như một bức tranh. tùng chỉ tay ra xa, khoe:
– “Đẹp không? Sau này làm khu du lịch, dân mình tha hồ kiếm tiền!”
Tôi gật gù, nhưng không hiểu sao, đứng gần hồ, tôi thấy hơi lạnh, dù trời đêm đầu tháng Chín vẫn còn khá là nóng. Chúng tôi ngồi trên bãi cỏ gần bờ, ăn bánh, uống nước, nghe tùng kể chuyện về dự án hồ.
– “Mày biết không, chỗ này xưa là bãi tha ma với khu dân cư cũ. người ta di dời hết rồi, nhưng mấy ông bà già bảo nhiều vong vẫn lẩn quẩn ở đây chưa chịu về nhà mới.”
Tôi cười khẩy, nghĩ tùng đùa, nhưng cậu ta vội xua tay.
– “Tao cũng không tin, nhưng tuần trước, có ông anh làng bên chết ở đây. Đi câu, hay đánh cá gì ấy, cả đêm không thấy về sáng ra thấy nổi gần chỗ cống xả kia, vớt xác lên, mặt tái xanh cứng đờ rồi. Bơi giỏi lắm mà chết đuối, cũng lạ. Tao ra hóng thì người ta đồn ma da kéo.”
Tôi nhíu mày, cảm giác bất an len lỏi, nhưng vẫn gạt đi.
– “Mày vẽ nó vừa vừa thôi, chắc chuột rút hay say rượu gì đấy, thời nào rồi còn ma mẽo cái gì.”
tùng cười lớn, vỗ vai tôi.
– “Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, tao cũng nghe thế nào kể thế đấy thôi, chứ chịu!”
Chúng tôi tiếp tục cười đùa, nhưng tôi để ý, mỗi lần gió thổi qua, tiếng rặng tre gần hồ lại kêu xào xạc như có ai thì thầm. Tôi cố không nghĩ ngợi, chỉ tập trung vào những câu chuyện với bạn bè.
Đêm ấy về nhà, tôi nằm trên chiếc giường cũ đã gắn bó cả chục năm. Tiếng gió lớn hơn rồi một cơn mưa ập tới, xua đi cái nóng oi ả đã bao phủ cả ngày hôm nay. Tôi lướt điện thoại, trả lời tin nhắn công việc từ anh trưởng ca, rồi nhắm mắt, cố ngủ. Nhưng giấc ngủ không sâu như tôi nghĩ, đầu óc mơ màng chìm vào trong mơ, tôi thấy mình đứng trên một gò đất xung quanh nước đen kịt dưới ánh trăng lưỡi liềm đỏ au. những khuôn mặt nhợt nhạt, ướt sũng, từ từ nổi lên từ mặt nước, với mái tóc dài dính bết. Họ nhìn tôi bằng đôi mắt trống rỗng, thì thầm:
– “Đây là nhà của bọn tao.”
Một bàn tay lạnh ngắt, ướt át chạm vào cổ chân tôi, kéo mạnh. Tôi giật mình tỉnh dậy, mồ hôi túa ra, tim đập thình thịch. Căn phòng tối om, cơn mưa bên ngoài vẫn đang gõ mạnh vào cửa sổ, như có ai cố tình đập vậy. Tôi nằm lại cố nhắm mắt, lấy điện thoại mở một bài nhạc nhẹ nhàng, rồi thiu thiu chìm vào giấc ngủ, chắc do nay đi đường đã quá mệt tôi không bị tỉnh dậy lần nào nữa.
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua tán lá trong vườn chiếu thẳng vào phòng làm tôi tỉnh táo hơn, nhưng ác mộng đêm qua vẫn ám ảnh. Tôi không kể với ai, thầm nghĩ bản thân quá mệt nên sinh ra ảo giác, cũng không muốn mọi người nghĩ tôi tin mấy chuyện mê tín. Tôi vào bếp pha gói mì tôm, đầu vẫn ong ong vì mệt, thấy bà đang lúi húi làm gì đó ngoài sân, bên cạnh có cô hàng xóm qua thăm, hai người đang nói chuyện rộn ràng, bỗng vặn nhỏ âm lượng lại, tôi không nghe rõ, nhìn mặt hai người có vẻ nghiêm trọng, như có chuyện gì đó bí mật lắm, tôi khẽ bê tô mì bước thật chậm ra chiếc bàn chỗ hiên nghe cho rõ thì thấp thoáng nghe bà tôi bảo:
– “Cái hồ đấy trước đây có cái bãi tha ma cũ, với đoạn sông chỗ đấy nhiều người chết đuối lắm. Cái người chết tuần trước, chắc không phải tự nhiên mà như thế đâu….” Lời bà khiến tôi lạnh người, nhớ lại câu chuyện của tùng, cũng thấy rờn rợn. Với cả giấc mơ đêm qua cũng khiến tôi phải suy nghĩ nhiều. Hai người trò chuyện một lúc thì cô kia cũng về vì con cháu của cô cũng mới từ thành phố về quê chơi, còn rủ tôi sang chơi nữa, cô bảo có cháu gái xinh lắm năm nay cũng về chơi. Tôi cũng cười cười đáp lại:
– “Vâng, Tí nữa cháu sang!”
Cảnh làng quê thật yên bình, trong khi mọi người đang nô nức đi xem diễu binh, thì tôi đang thoả sức hái các loại quả trong vườn, vì nhà tôi ít người thi thoảng mới có đứa cháu lên chơi, nên là cũng chẳng có ai hái cho cả, để rụng rất uổng, hàng xóm sang hái cũng ăn không xuể với tốc độ chín của nó. Sau khi đã no nê, tôi lại tìm cách giải đáp cái tò mò của mình bằng vài đường google, những thông tin khiến tôi không khỏi thất vọng, rồi tự đặt ra câu hỏi cái hồ này liệu đáng sợ đến thế sao?. Tôi chợt nhớ đến tùng, nghĩ có lẽ nó biết nhiều hơn tôi về nơi này, sau vài tiếng tút kéo dài thì giọng của nó vang lên:
– “Bạn à, sao đấy, có kèo gì không?”
Tôi liền trả lời:
– “Kèo thì đầy, tính hỏi mày về chuyện cái hồ ấy mà!”
tùng cười cười đáp:
– “Á đù, mày định đầu tư gì hả, đại gia về núi đây rồi”
Tôi cũng cười đáp lại:
– “Mày điên à, tiền bỏ vào mồm còn chưa xong lấy đâu ra mà đầu tư, tối mày rảnh không ra quán bàn chuyện đời tí”.
Bên kia im lặng một chút rồi nói:
– “Có, tao trực nốt nay mai được nghỉ, có gì tối tao nhắn lại!”
Tôi cũng chẳng hi vọng gì nhiều, vì tài liệu về nơi này rất ít, hoặc có thể nói là không có thông tin gì hữu ích mấy. Ngoài mấy chuyện ăn chặn tiền đền bù, rồi cán bộ đi tù ra thì chẳng có cái nào khác và lạ cả.
Loanh quanh làm việc nhà, dạo chơi làng xóm cả ngày thế là cũng đã đến tối. Tôi phóng xe ra quán cũ mà trước kia chúng tôi vẫn thường hẹn nhau vào ngày nghỉ khi tôi còn ở nhà. Đến nơi đã thấy mấy thằng ngồi sẵn, gọi ra vài cốc sinh tố lúa mạch vàng óng, vội giục tôi:
-“Nhanh lên nào, lề mề thế nhở, nó đắng hết bây giờ!”
Tôi chống xe xuống, vừa đi vào vừa cười đáp:
-” Cứ từ từ, không phải vội, mới một phút đắng làm sao được!”
Sau khi tất cả món nhậu đã lên hết, mỗi thằng dăm ba cốc cũng đã ngà ngà, thì tùng ghé sang hỏi tôi:
– “Thế mày định hỏi về cái hồ chuyện gì nào?”
– “Giờ phải chuẩn vào, mấy bố bị tóm giờ vẫn chưa xử xong đâu đấy”.
Tôi liền đáp:
– “Bậy, tao có làm gì đâu mà tóm”
– “Nay nghe người ta nói bảo hồ đấy có ma!”
Mấy thằng kia ngồi hóng ké liền bật cười thành tiếng.
– “Mới có mấy cốc mà đã say rồi hả, còn về được không đấy, phim ít thôi”
tùng nhìn tôi không đáp gì cả, tay mân mê cốc lúa mạch như đang suy nghĩ gì đó, rồi chầm chậm đáp.
– “À, ừ có gì tí về hoặc mai tỉnh tao nói cho, đầy chuyện“.
Sau bữa nhậu tôi trở về nhà với thân thể say khướt, chẳng biết bản thân về nhà bằng cách gì, cứ thế quên đi và chìm vào giấc ngủ, cho đến sáng hôm sau….
