Chuyện ma

Truyện Ma miền tây Miếu ông Tứ tập 3

Hình ảnh

Ốc ác của ông Úc chạy dọc sống lưng, chạy lang luôn lên đỉnh đầu. Nhưng vẫn cố tỏ dẻ không sợ để dớt dác chút mặt mũi với vợ. Bà Úc Én chỉ cần ổng đứng đó canh ma cho bà thôi, chuyện còn lại để cho bà.

Bà lôi ra cây búa ra làm ổng giựt mình đánh thót tim. Bà lận theo hồi đời nào ổng đâu có hay. Cứ nhớ tới hình ảnh thằng con mình bị đóng vô trong gốc cây, đau đớn quằn quại.

Là bà Úc nghe ruột gan đau thắt. Bà thầm khấn.

speaker 2: Con ơi, má tới đây cứu con nè, má sẽ đốn vứt cái cây này đi.

Để coi cái thằng cha già đó đó còn giam cầm con của má được hay không.

speaker 1: Bà khấn xong, thì hít một hơi, rồi dứt khoát chặt xuống một búa. Bà Úc Én không tin vô mắt mình.

speaker 2: Máu

speaker 1: không biết máu ở đâu mà phúng ra y như người ta cắt cổ gà. Bà cứ ngồi đó dồm lơm lơm. Một chút sau, bà lại bậm môi chặt thêm một cái nữa, rồi một cái nữa.

Bà như phát điên, liên tục cầm búa chặt vô trên mình. Làm như bà không biết đau, cứ nghiến răng mà chặt tới. Ngay từ nhát búa đầu tiên, ông Úc đã chạy tới để cản bà rồi.

Nhưng mà bà lại mạnh một cách bất ngờ. Hất tung ổng ra, rồi cứ hùng hụt mà chặt. Ông Úc vừa ra sức cản vợ, vừa la làng la sớm lên.

Mấy cái người nhà gần đó lục đục chạy ra. Chắc ai cũng nghĩ qua cái vụ này coi dọn nhà nơi khác ở cho khỏe. Chứ ở gần đường, người ta tri hô mà hổng ra thì ái ngại.

Mà cái khúc đường gì cứ gặp nạn suốt như vậy, thì xác định khỏi ngủ yên. Lúc người ta dành được cây búa từ tai bà Úc ra, thì cái chân bà bấy nhầy máu thịt hết rồi. Bà cũng xỉu ngang vì mất máu quá nhiều.

Ai nấy thấy bà như vậy thì sợ xanh mặt. Nhìn qua cũng biết bà cay cú, cho là ông Tứ bắt con bà, nên bà ra bà đốn cây cho bỏ ghét. dè đâu cây không suy xuyển, còn bà thì tật luôn cái chân.

Những ngày sau đó là những ngày vô cùng ám ảnh đối với bà Úc Yến. Bất kể ngày đêm, cứ hề nhắm mắt lại là bà thấy ông Tứ về, lấy cây đánh vô chân đao của bà, vừa đánh ông vừa chửi. Mất dạy, tín phá tao hả? Khôn hồn thì lập cho tao cái miếu, rồi nhan khối cúng kiến cho tao.

Bằng không tao bắt hết con cháu dòng họ nhà mày, cho mày biết như thế nào là lễ độ. Bà sợ quá, mới nói với cha chồng.

speaker 2: Cha ơi, cha làm ơn làm phước.

Có thương con á, thì mai mốt đốt nhang, cha khấn xin Bề Trên dùm con một tiếng.

speaker 1: Ông hai Tứ ông quậy con quá rồi cha ơi. Ông Tám mặt mài rầu rỉ, thở dài nói.

Bộ mày nghĩ tao làm công chuyện trong đó là để chơi thôi hay sao? Ngày nào mà tao không khấn sinh cho con cháu tao giàu sang phú quý, tao còn khấn cho Bề Trên bắt cái thằng cha hai tứ đó đi, cho thằng cha bớt quậy dân nữa. Mà chắc là chưa tới lúc thôi. Làm như khấn sinh nhiều quá cũng bị phản tác dụng hay sao đó.

Mà càng ngài út én càng cảm thấy mình không ổn. Có khi đang thức mà vẫn thấy ông Tứ đứng lãng giảng sát một bên. thấy làm cứng không được, bà mới xuống nước mà kêu ông út đi vận động bà con trong sớm.

Mỗi người góp một ít để xây cho ông Tứ cái miếu, ngoài gốc cây da đó luôn. Ngài ngài nhang khói cho ổng, để ổng bớt quở quan người đi đường. Thiệt ra thì một mình nhà bà xây cái miếu thuốc luốt chứ gì.

Nhưng bà chỉ khẩu phục thôi, chứ tâm đâu có phục. Bởi vậy bà đâu có chịu lãnh hết về phần mình đâu. Cũng hên bà con xung quanh người ta nghĩ tới ông Tứ.

Nên người ta hùng nhau, xây cho ông cái miếu không lớn không nhỏ. Một phần sợ thôi, nhưng tới chính phần cảm thông, kính nể ông rồi. miếu được xây trên đất của ông hai thế.

Giống dĩ ông cũng đang muốn bán, nhưng Từ ngài cái chết của ông Tứ xảy ra. Thêm thằng cháu nội tám doanh nữa, thì coi như bích đường buôn bán luôn. Ông kêu mọi người cứ xây miếu cho ông Tứ đi.

Lớn nhỏ gì cũng được, đừng có lo. Ngài xây xong, bà con đề nghị bà hai tứ vô đốt cây nhang cho chồng. Bà ngước lên nhìn cái hàng chữ đắp nổi trước cửa, miếu ông Tứ, mà nghe trong bụng trống quơn.

Đứng ngoài miếu, bà đốt cây nhan chấp tay trước ngực, nói mà nước mắt rưng rưng.

speaker 2: Tôi không hiểu nổi ông. Bao nhiêu năm ông ở bên ngoài, ít khi về nhà rồi.

Tới hồi nằm xuống, vợ con rước về mà ông cũng không ưng bụng. Ông ở chi ngoài đây lạnh léo vậy ông? người ta lập miếu. Thế dụ có nhang khói, cũng đâu có bằng tôi ở nhà với ông đâu.

Thôi tôi mệt ông rồi. Ông nhắm mần sao coi được cái đó thì ông mần.

speaker 1: Rồi bà khơm người cắm cây nhang dô lư hương cho ông.

Khối nhang quẩn quanh người bà một chút rồi tan ra. Như ông đang cố vuốt ve, người đã cùng ông vượt qua bao nhiêu năm sóng gió của cuộc đời. biết đâu ông ở đây là có lý do gì đó của riêng ông.

Gió thổi mát rượi, xoa diệu cái nắng trời vàng chạch. Nhưng không thể xoa diệu cõi lòng của người đàn bà bất hạnh đó. Bà hai bỏ lại hết những ánh mắt đau đáo nhìn về phía mình, mà đội cái nón lá lên rồi lầm lũi bước đi.

Cái cây da hồi trước cũng chỉ cao hai ba thước, góc tầm một người lớn ôm là hết rồi. Vậy mà từ cái ngày miếu ông Tứ mọc lên, nó lớn nhanh một cách bất thường. Ai đi đâu chừng một tháng về ngang là phải giựt mình cảm thắng.

speaker 2: Thánh thần ơi! Cây da này nó lớn như trái bầu trái bí vậy đó.

speaker 1: Chừng một năm thôi là cái tán lá của nó che mát hết cái nóc miếu

Mặt dù người ta đã cố tình dựng xa cả chục thước. Mấy chùm rễ của nó mọc dài, đồng đưa như tấm màng che cho cái miếu, không bị mấy ánh mắt sôi mối của người đi đường lướt qua.

thấy nó mát, ông Hai Thế mới đặt một bộ bàn ghế đá để buổi trưa rủ mấy ông bạn già ra ngồi đánh cờ, uống trà, nói chuyện thế sự với nhau. Ai cũng thích cái không gian đó. Chắc ông Tứ cũng thích.

Cho nên mỗi lần mấy ông này ra đốt nhang, là khối nhang cứ lượn lờ bay ra chỗ bàn đá rồi mới chịu tan đi. Lại nói về nhung. thằng nhỏ năm nay cũng đã hơn ba tuổi rồi.

Mỗi ngày đều nắm tay má nó từ dưới bến chạy lên đốt nhang cho miếu ông Tứ. Sáng một bận, chiều một bận. Có trái gì ngon là nó đem lên để chỗ bàn thờ, rồi đỏ đẻ nói.

speaker 2: Ông ngoại ăn đi, ngon lắm á. speaker 1: nhung một mình trên chiếc ghe đó, vẫn tiếp tục với cái nghề buôn bán mà nuôi con. Tông tích của ba gấu vẫn là một thứ gì đó bí ẩn. nhung ngóng chờ hoài, cái ngài kẻ ác sớm lộ mặt, để hương hồn ông Tứ được an ủi nơi chính suối.

Lần nào đốt nhang cho ông, chị cũng khấn speaker 2: ông phù hộ cho người ta lôi được hung thủ ra ánh sáng.

speaker 1: Xong đâu đó, thì nhung xách cây chỗ đi lòng dòng quét dọn, lấy nước lao sạch chỗ thờ của ông. Vừa làm, chỉ vừa cười buồn hiu.

speaker 2: Con nhớ hồi đó, con nói là biết đâu con thế ông làm tự dữ đình. Ai dè đâu, giờ con làm tự cho miếu của ông. Ông đi kiểu này, thiệt tình con không quen chút nào.

Có tiếc, có nhớ bao nhiêu, thì người đi khỏi thế gian cũng không bao giờ trở lại được.

speaker 1: Một ngày trời tháng 8, mấy người bán gần ghe của nhung, thấy thằng nhỏ khóc đồi mẹ miếu máu đằng trước mũi ghe. người ta tò mò nhìn vô, thấy cái ghe không có ai.

người ta giữ nó lại, sợ nó đi lộn xộn một hồi rớt xuống sông. Số còn lại thì chạy đi kiếm kêu nhung ơi nhung ơi, mà không thấy đâu. Ai cũng thắc mắc, có chuyện gì mà để một người như nhung phải bỏ con ở dưới ghe mà đi như vậy.

Bao nhiêu năm trời buôn bán ở đây, tánh tình nhung ra sao mọi người đều biết. Tuy chồng tệ bạc như vậy, nhưng chị không hề mãi mai có ý gì với một người đàn ông khác. Ai mà cợt nhã nhung còn chửi cho.

Lúc này một câu hỏi to đùng được đặt ra. nhung đã đi đâu? Trưa đó, mấy ông trong xóm tụ hợp với nhau mà đánh cờ dưới gốc cây da. Đang vô thế biến, ông hai thế ngước lên nhìn lên trên tán cây mà gãy râu suy nghĩ.

Thì bất thần ổng xô cái bàn cờ la lên một cái. Hết thải chung quanh ai nấy điều giật mình. Một ông đập vai ông hai mà nói.

Gì vậy cha? Bí quá rồi làm bậy hả? Có gì nói với tui một tiếng tui cho quề, đánh dán khác chứ gì đâu. Ông hai thế vẫn không nói gì hết. Tai liên tục trỏ lên tán cây.

Mấy ông này nhìn theo thì cũng có biểu cảm y ràng như ổng. Bị gì trên đó? Cái tận nhánh thứ hai, thứ ba gì đó. Có một cái xác người ta treo lũng lẳng.

Tóc tai phủ dài nhằn, chắc là đàn bà. Mấy ổng lết dài ra đường miệng la ý ới. Không bao lâu sau, dân người ta bu lại đông đen.

Chờ cho người ta hạ xác xuống thì một lần nữa mọi người lại bàn hoàng. Đó không ai khác chính là nhung. Chuyện gì đã xảy ra? Sao tự nhiên đang yên đang lành, nhung lại leo tút lên cái cây đó mà thắt cổ.

Ai mà biết chuyện gì đâu. Lúc trả xác về cho thân nhân mới buồn. nhung làm gì có thân nhân để mà nhận.

Nhà chồng của chị ở đâu người ta đâu có biết. Cũng không có bất cứ giấy tờ gì để điều tra quê quán. Ông Hai Thế suy nghĩ một hồi.

Ông đi vô trong miếu ông Tứ. Dồm tới dồm lui, không thấy có cái đồ xinh keo. Phải rồi, miếu này thờ ông Tứ, thờ dông bên đường, chứ có phải thờ bà thờ ông gì đâu mà có đồ xinh keo.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, ông mới lột đôi dép lào đang mang trong chân ra, rồi nói lớn. ông Tứ à, thôi thì có gì mần nấy nha. Tôi biết ông không có câu nệ chi phải không? Đây là đất của tôi, nhưng mà bây giờ nó là cái phần đất có cái miếu của ông.

Bởi vậy ông cho tôi xin ý kiến đi. Tôi muốn chôn con nhung sau miếu của ông luôn được không? Được không được thì báo nghe ông ơi, tụi tôi người trần mắt thịt mà. Nói rồi hai thế cầm hai chiếc chép quăng lên.

Cái hồi rớt xuống đất, thì một chiếc sắp một chiếc ngửa, quẻ thành. Ông mừng lắm, chạy ra biểu người ta tiến hành chôn cất cho nhung được mồ yên mã đẹp. Dán đóng quan tài, thì cũng mỗi người gom lại một chút cũng rồi.

Cái đám ma của nhung là tình thương mà bà con chồm sớm dành cho chị. Buồn nhưng ấm lắm. biết đâu nhung đi rồi, thì sẽ không phải đau khổ như cái cảnh còn tại thế.

Đời người ta lúc thăng lúc trầm, còn đời của chị, nó chưa bao giờ có một đoạn nào là yên vui trọn dẹn. Ngay cả bây giờ nằm xuống, khỏe thân chị rồi, nhưng còn thằng con chị, nó phải làm sao đây? Không biết tương lai của nó ra sao, nhưng chắc chắn lúc này, nó là một nhung thứ hai. Không cha không mẹ, sống thân tầm gửi, nương nhờ vô tình thương của thiên hạ, nghĩ tới thôi mà đau lòng.

Nó là thằng Cập, nó đang khóc ngằn ngặt khi thấy người ta bỏ má nó vô trong quang tài mà đóng đinh lại. Bà hai tứ ra sức ôm nó lại, nhưng nó dãy quá dãy, một mực nhào xuống với mẹ nó. Bà hai già sức yếu rồi, đâu có giữ được nó lâu.

người khác thì lù bu đâu có ai giữ phụ. Tới hồi hạ huyệt cho nhung, thì thằng Cập nó dãy quá nên tuột khỏi tay bà hai. Nó chạy tới nhào đại xuống dưới cái lỗ huyệt có má nó nằm ở dưới đó.

Nó nhỏ xíu, mà nhanh quá không ai cản kịp. Nó lấy cái đầu non như trái dừa sọ mà đập vô nắp quang tài bầm bập.

speaker 2: Má ơi, má ra đây với Cập đi.

Sao trốn Cập vậy? Má không ra, Cập đập đầu tới chết queo luôn cho má coi.

speaker 1: Trời ơi, người ta khóc muốn chết. Lòng gan dạ sắc cỡ nào cũng không thể cầm lòng trước một sinh linh non nớt đã phải lìa xa thiên thu hơi ấm của mẹ.

Nó chỉ biết trước mắt là nó nhớ má nó, chứ đâu có biết được dài tháng, dài năm, và mãi mãi về sau này tiếng kêu má của nó sẽ chỉ giọng lên tinh không mà không bao giờ có lời hội đáp. người ta không biết ai sẽ nuôi thằng Cập. Sau khi bàn bạc với các anh cán bộ xã thì họ quỹ quyền cho bà hai tứ chăm sóc cho nó.

Thứ nhất là nhà bà có điều kiện tốt. Thứ hai là sau bao nhiêu ngày gần gũi thì thằng Cập nó cũng mến tay mến chân bà. Có nó hữu hỉ chắc cuộc sống của bà sẽ bớt buồn hơn.

Bận biệu chăm sóc nó thì bà sẽ bớt suy nghĩ lung tung. Con cháu bà cũng đỡ lo về tinh thần của bà hơn. Phần của thằng Cập thì yên rồi.

Còn về phần má nó thì người ta sợ muốn mất mật. nhung chết linh xưa nay ở cái đất này chắc không ai bì kịp. Dì đâu mà mới chết ba ngày đã nhát người ta giữa trưa rồi.

Vẫn là mấy ông đánh cờ đó chứ có ai khác đâu. Nhưng mà bữa đó mấy ông không có đánh cờ chỉ ngồi uống trà nói chuyện thôi. Đang nói về thằng Cập nó nhỏ mà ngoan quá trời thì tự nhiên hết thải bốn năm ông đều nghe thấy tiếng khóc.

Hồi đầu thì nghe đâu ở trong miếu. Mấy ông nhìn nhau không biết đứa nào trời trưa nắng mà ngồi khóc như giông vậy. Ông hai thế lên tiếng hỏi nhưng không có ai trả lời.

Ông mới đi một hơi vô trong đi dòng ra sau miếu ngó qua cái mã của nhung vẫn không thấy ai. Chắc là nghe lộn ở đâu rồi nên không ai để ý nữa. Vậy mà lát sau lại tiếp tục có tiếng khóc gian lên.

Lần này là ở đâu trên đầu mấy ông? Nguyên một tụ ngước lên. Thánh thần thiên địa ơi! Bà nhung bà chổng ngược cái đầu ở trên đọt cây bà thồng Từ từ xuống. Cái mặt bà trắng nhách như người ta đắp cả ký bột lên.

Bà khóc hù hù. Giác trưa mà người ta nghe lạnh như đi đêm gặp gió. Ông nào ông nấy tung chạy trối chết.

Từ bữa đó trở đi có cho tiền mấy ông cũng không dám léo hánh tới miếu ông Tứ thêm một lần nào nữa. tiếng lành đồn xa nhất là mấy cái tin có ma nó độn còn xa hơn tin lành. người già con nít cho tới thành niên.

Ai cũng né cái chỗ đó ra. Không có chuyện gì là không bao giờ dại dột bước vô đó. Mà trong đó có cái gì đâu để vô.

Chỉ có mấy ông bà mê số hay đi vô đó xin đề về đánh. Đánh riết bán nhà bán cửa bỏ xứ đi luôn. Cái miếu giống đã tiêu điều nay càng thêm vắng vẻ.

người ta sợ nên cũng ít vô đó nhan khói. nhung chết rồi đâu còn ai quét dọn lá rụng đầy sân. Một tháng thì người ta mới lấy hết can đảm mà lại đó quét lá gơm đốt một lần.

Tranh thủ đốt mấy cây nhan xong là hai ba chạy cho lẹ. Bà hai tứ biết chứ nhưng bà không có ra đó nhang khói đâu. Bà muốn ổng ở chán ngoài đó mà về nhà với bà.

thằng cặp lóng rài nó lì lắm nói cái gì cũng không nghe dại gì cũng cãi. Bà chán muốn chết mà không biết bỏ nó đi đâu. Hồi đầu còn nhỏ nhẹ răng dại sao tức quá thì cho ăn rôi mà càng cho ăn rôi thì nó càng lì đòn.

Cái mặt nó lúc nào cũng kênh kênh thấy mắc đánh. Bà đem cái tâm sự đó nói với mấy bà trong xóm có bà thì nói nó đang tuổi trưởng thành đó bà ơi quánh nó cũng vậy thôi nha lì đòn thêm. Ờ phải rồi đó thương cho rôi cho vọt ghét cho ngọt cho bùi càng chịu nó lại càng hư thân đánh cho nó bỏ cái tật chứ.

Vậy mà cái bà khuyên lơn thì không nói với ai còn cái bà đồng tình thì đi đồn giáp chợ cái miệng của bà quang quang như cái kèn ghe gạo

speaker 2: trời ơi mấy bà biết không bà hay tứ bà nuôi thằng con của con nhung bà đập thằng nhỏ như đập lúa vậy đó quánh dữ lắm quánh xót ruột luôn ta nói ha con nhung nó linh vậy mà bà không sợ nó có bữa nó vô nó bớp cổ bà cho mấy bà coi

speaker 1: mấy bà kia cũng gật đầu trề môi sa chiều thông cảm thương xót cho thằng cặp mỗi người một câu nói ra nói vô càng ngày cái tiếng bà hai ở ác ai cũng biếtngười đi rình để khi nào ra chợ còn học lại cho mấy bà kia. mà đúng là đứng ở ngoài đường là đã nghe thấy tiếng rôi tiếng chửi của bà hai tứ trong giọng ra có người cảm thương hoàng cảnh mà lên tiếng.

speaker 2: thằng cái số hổng cha hổng mẹ nó khổ lắm mấy đứa bởi vậy lỡ mà có cái gì xảy ra cũng đừng có bỏ tụi nhỏ cụ bất cụ bơ như vậy tội nghiệp lắm.

speaker 1: riêng về phần của thằng gấu nó vẫn đang chốn chui chốn nhũi lúc nào trong đầu nó cũng bị ám ảnh.

speaker 2: ê gấu cấp rài sao tao thấy vợ mày với cha tứ thân thiết quá vậy coi bộ từ cái bữa mà mày rượt nó chạy vô trong đó tới nay con vợ mày nó qua đó nó ở suốt đó nè hông phải tao nói chứ đàn ông thì bao nhiêu tuổi vẫn là đàn ông hơn nữa cha tứ vừa có tiền vừa có tiếng ở cái xứ này có con đàn bà nào mà hổng siêu lòng mà tao nói mày đó, cứ quánh nó hoài thì hỏi sao nó hổng ngã vô tay thằng khác. ê gấu mày coi sao chứ tao vừa mới nhìn thấy vợ mày ấm theo con leo lên xe của cha tứ đi đâu đó nhiều khi con cái bị cái này cái kia cũng chỉ là cái cớ thôi nha mày.

speaker 1: Ba gấu giật mình trồm dậy trong một chỗ tối thui đầy mùi ẩm thấp bao lâu nay đêm nào mấy cái câu nói này cũng cứ văng vắng trong đầu của y tại sao chứ tại sao rõ ràng là vợ y ngoại tình với thằng cha già cống khốn kiếp đó giết thằng cha đó thì có gì sai mà bây giờ bản thân y phải trốn chui trốn nhủi không dám ló đầu ra đường như vậy những lần hiếm hôi được nhìn vợ nhìn con thì chỉ dám ăn bận thành một người khác đi tạc qua chứ cũng không dám dừng lại lâu y đánh đổi như vậy liệu có quá lớn hay là không. tiếng mở cửa nhẹ nhàng gian lên làm cho ba gấu giật mình theo phản xạ chụp lấy con dao lúc nào cũng để kế bên. Đó là con dao đoạt mạng ông Tứ năm nào. có tiếng thở dài nghe quen thuộc

speaker 1: mệt mày quá là tao chứ ai vô đây mà mày làm thấy ghê vậy ăn cơm đi tao đảm bảo tuyệt đối không có ai biết mày ở đây đâu chỉ cần mày an phận ở yên trong này là được.

speaker 1: khi quay đi người đàn ông đó còn quay lại nói một câu mà gấu đã nghe thấy hàng trăm lần từ miệng ông ta

speaker 1: mày nên nhớ là tao giúp mày á là vì tao có một phần lỗi trong đó lỗi của tao là đã nói với mày cái chuyện mờ ám của hai người kia để mày nổi khùng mà hành động nông nổi như vậy bây giờ mày chỉ còn mỗi tao là có thể tin tưởng được thôi đừng có làm gì quá bậy nữa.

speaker 1: Cánh cửa phòng khép lại trả không gian im ắn về cho gấu y ngồi ngơ ra cơm canh nguội ngắt hết rồi mà y vẫn không thèm động tới gấu nhớ thằng cập quá trời chỉ muốn ngay lúc này được chạy tới ôm lấy nó mà trốn tới một nơi chỉ có hai cha con. y sẽ quàng lương làm ăn chân chính để nuôi nó, tuy ở đây nhưng gấu biết hết mấy chuyện bên ngoài nghe luôn cái chuyện thằng cập ở dưới bà hai bị đối xử ra sao y giận bản thân mình cảm thấy mình thiệt là nông nổi nhưng cái suy nghĩ đó chỉ thoáng qua mà thôi trong, đầu y vẫn luôn tin rằng mình không sai họ không hiểu nên mới coi y là tội phạm mà thôi nhưng không lẽ y cứ phải chui rút trong cái chỗ tối tâm chật hẹp này cả đời sao à không phải cả đời nghe ân nhân của y nói nếu trốn được trọn 15 năm thì sẽ không bị truy cứu nữ, vậy là phải tiếp tục trốn hay sao liệu ông ta có nuôi mình được thêm gần ấy thời gian nữa hay không càng nghĩ đầu ốc của gấu càng thêm nhức nhối y nằm phịch xuống nền chỗ cái gối đã lên móc hôi rình. đâu đó có tiếng dép lẹt quẹt mấy tiếng con chim kêu ở đâu nghe rát hết cả lỗ tai tiếng bụng đói sôi lên ọt ẹt gấu mặc kệ nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ.

mấy đêm nay thằng cộp nó nhớ mẹ cứ đồi xuống ghe mà ngủ cái ghe bây giờ trống trơn đâu còn buôn bán gì nữa đâu chỉ đậu yên dưới bến như một kỷ vật còn sót lại của nhung đêm nào thằng nhỏ quậy vọ, khóc lóc thì hai bà cháu sẽ xuống ghe dăng mùng mà ngủ đêm nay cũng vậy thằng cộp nằm xuống một chút thì đã thiêu thiêu vô giấc rồi bà hai không hiểu sao đêm nay lại khó ngủ hơn mỗi ngày tuy nhiên bà lại không dám trở mình vì sợ thằng cộp nó thức nhìn gương mặt bầu bỉnh cái môi cong bướng bỉnh của nó bà bất giác miễn cười kẻ đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc trên tráng nó bà thấy lòng mình dịu xuống một chút hai bà cháu không hề biết rằng có một bóng đen đang lừ lừ dưới nước tiến về phía ghe nhẹ nhàng tới nổi mặt nước chỉ gợn động như có gió thổi qua kẻ đó chậm chậm theo lường ghe nhìn quanh quất, thấy vắng lặng thì đưa tay nắm lấy cái cọc ở dưới bến dự tính leo lên đột nhiên hắn ta nghe một luồn gió lạnh ngắt thổi tạc vô sóng lưng quái đầu nhìn lại tuyệt nhiên không thấy gì khác, quái lạ hiện tại nửa thân người của hắn đang ngập trong nước hắn nhẹ nhàng chống tay chồm lên, một chân đã bước được lên ghe còn một chân thì cảm giác có cái gì đó khác lạ quay đầu ra sau một lần nữa hắn trố mắt, miệng há hốc tuy nhiên không dám phát ra tiếng la hay bất cứ âm thanh gì gây động. một bàn tay trắng bệt từ dưới nước thò lên nắm cứng lấy chân của hắn không kéo xuống, cũng không cho hắn lên ghe một cảm giác sợ hải bắt đầu lan ra khắp mình mẩy của hắn mắt vẫn nhìn chậm chậm không dám rời đi vì sợ có thứ gì đó bất thường xảy ra tiếp theo từ chỗ cái bàn tay đó bây giờ bắt đầu xuất hiện một cái đầu tóc đen thui trời tối như vậy mà không hiểu sao hắn có thể nhìn rõ mồm một cái đầu từ từ trồi lên từ giữa làng tóc đen mọc ra một bàn tay kỳ dị trắng phát sáng nhưng loang lộ những dấu bầm xanh đỏ, ngón tay nào ngón tay nấy dài như chiếc đũa ngò ngoè dán tóc ra rồi chành miệng cười với hắn sau nụ cười mở màng đầy thân thiện thì một giọng nói quen thuộc cất lên mang theo âm điệu vang vang như người ta ngồi trong chậu kính Gấu,

speaker 2: trả mạng cho tao gấu ơi

speaker 1: kèm theo phía sau là một tiếng khóc khu hu nói liền với giọng cười rút rít Gấu lúc này sợ tới nỗi toàn thân tê liệt. là giọng nói của nhung mà bao nhiêu lâu nay nhung đâu có đi tìm hắn đâu sao trong cái thời khắc quan trọng này nhung lại xuất hiện Gấu hít một hơi lấy lại bình tĩnh rồi lầm thầm nói: tha cho anh đi nhung ơi anh tới đem thằng cộp đi anh không muốn người ta hành hạ nó đâu nhung ơi. Vẫn là cái giọng kêu thang ai quán đó nhung dường như không để tâm tới mấy lời của Gấu đang gian sinh, Sau một hồi sợ sệt y lấy lại bình tĩnh rồi trợt nghĩ mày dầu sao cũng chỉ là một hồn ma thôi mà có cái gì đâu mà đáng sợ tao không sợ nghĩ là làm Gấu nhảy ngược xuống nước liên tục lấy dao đâm về phía nhung hiện lên lúc nãy. miệng vẫn cứ lầm bầm hồi: mày sống tao còn giết được mày thì bây giờ mày là cái gì mà tao phải sợ tao cho mày chết thêm lần nữa nè con quỷ cái. Trước mắt Gấu gương mặt nhung đang hứng trọn từng nhát đâm phủ phàng của y nhưng vẫn cười lên khùng khục như triêu người y tức quá càng ra sức đâm, giọng nói thì ngày càng mất kiểm soát mày chết đi chết đi con quỷ cái và tiếng nói của y đánh động bà hai đang ngủ trong ghe bà lên tiếng hỏi

speaker 2: ai mà giờ này còn làm gì vậy

speaker 1: bà hỏi nhỏ vì sợ đánh thức thằng cặp. nhưng bao nhiêu đó cũng đủ để cho ba Gấu trấn tỉnh lại rồi nhìn lại thì gương mặt của nhung đã biến mất từ lúc nào bà hai bên trong thì lục đục chui ra y lại nhẹ nhàng lùi về phía sau lái ghe vì nghe được bà hai đang hướng ra mũi, ý định của ba Gấu là sẽ đánh gục bà hai rồi lên ghe chạy đi với thằng cặp sống hay chết là tùy số mạng của bà nhưng không liệu được cái tình huống ma quái này xảy ra. bà hai thì cứ lây quay cầm đèn ngó nghiêng về cái hướng phát ra tiếng động băng nảy trong khi kẻ đang gây nguy hiểm cho mình.

Bài viết liên quan

Leave a Comment

nâng mũi