Tội ác cùng cực chơi xong ngâm rượu 13 cô gái trẻ ở Điền Trang tập cuối
Một tổ trinh sát phục kích ở cánh rừng Giáp xã Tỉnh Lâm, nơi thường xảy ra trộm, để chờ nghe bất cứ tiếng động nào. Gần nửa đêm, họ thấy ánh đèn pin lấp ló phía xa.
Hai người dò dẫm tiếp cận. Bất ngờ, ánh đèn phụt tắt, tứ bể tối om. Họ lùa qua bụi cây, không bắt gặp ai.
Chỉ thấy một bao tải vứt lại, bên trong là vỏ hộp sữa và bánh quy. Dường như nghi phạm cảnh giác, bỏ chạy trước khi bị vây. ngày 20 tháng 5, các cuộc trao đổi giữa Công an huyện Bạch Nham, Công an tỉnh Hà Bắc và tỉnh Sơn Tây liên tục diễn ra.
Kế hoạch vây chặt dọc đường biên, chặn mọi ngả qua tỉnh khác đã thực hiện hai tuần không kết quả. Khả năng Tào Đức quân vẫn quẩn quanh đây, chờ cơ hội. Một số trinh sát mệt mỏi, nhưng Lục Triệu quân không cho phép dừng.
Anh tin chỉ cần hắn lộ sơ xuất nhỏ, lập tức bị khống chế. ngày 25 tháng 5, có tin nghi phạm vừa ngồi xe máy để đi nhờ qua một con đèo. Chủ xe mô tả kẻ lạ chỉ nói đôi câu xã giao, ép trả công bằng ít tiền lẻ.
Khi xuống xe, gã lao vụt vào đường mòn. Không ai biết tên hắn, vì hắn không nói. Thêm một manh mối xoay quanh người đàn ông gầy, mang ba lô sờn, áo thẫm màu.
Mặc dù chưa nhìn rõ mặt, người lái xe cam đoan giọng hắn khàn, trầm, toát vẻ bí ẩn. ngày 28 tháng 5, Ban chuyên án chuyển hướng quyết định kiểm tra kỹ từng căn nhà hoang ở trên núi phía đông, nơi ít được chú ý. Một nhóm cảnh sát xâm nhập căn nhà xây dở, tối om, tường còn dang dở. Bên trong, họ ngửi thấy mùi thịt ôi, tìm được xác một con gà bị mổ dở.
Không thấy nghi phạm, có lẽ hắn vừa rời đi trong ngày. Trên nền nhà, một vệt máu loang dẫn ra cửa sổ, mất dấu ở bụi rậm. Tổ trưởng nhắc ghi nhận mọi thứ, duy trì trực chiến tại đó vài ngày.
ngày 30 tháng 5, hai trinh sát hóa trang tuần tra quanh chợ nông sản, chú ý bất cứ ai mua sắm thực phẩm nhiều bất thường. Họ phát hiện một gã tóc bết, khoác áo màu xám, mua nhiều cá khô và mì ăn liền. Khi tiếp cận, hắn ngoảnh mặt lần khỏi chợ, phóng lên một chiếc xe đạp cũ.
Lúc cảnh sát đuổi theo, hắn rẻ ngoặt đường tắt rồi mất dạng, thêm lần vô vọng. Rõ ràng tàu đức quân rất tinh ranh, luôn quan sát xung quanh trước khi hành động. tháng 10 năm 2009, sau nhiều tháng chốt chặn, cảnh sát vẫn chưa thể khống chế tàu đức quân.
Họ nhận định hắn có thể lẩn trốn khỏi vùng rừng núi, di chuyển ra ngoại vi hoặc các tỉnh xa. Tuy nhiên, một nông dân ở xã Dương Phong bỗng trình báo đã gặp người giống hệt nghi phạm, lảng vảng gần cánh đồng trống. Thời gian khoảng đầu tháng 10, cảnh sát vội xác minh nhưng khi đến nơi chỉ còn dấu chân in trên bùn khô.
Một nguồn tin khác xuất hiện có kẻ lạ bị nghi trộm gà ở thôn Mã Câu, cách xưởng rượu gần 30 km. người dân xông ra bắt, hắn bỏ chạy để rơi một con gà còn sống. Cả nhóm đuổi theo, suýt tóm được nhưng hắn phóng qua rào, lẩn vào khu mía.
Miêu tả dáng người gầy, râu lúng phúng, tuổi trên 30. cảnh sát huyện Bạch Nham đến kiểm tra, thấy loạt vết máu gà vương và dừng lại gần bờ mương cạn. Từ đó, họ dự đoán tàu Đức quân vẫn quanh quẩn, không dám ra xa tỉnh Hà Bắc vị sợ bị bắt ở khu đô thị Đông Đúc.
Giữa tháng 10, Công an huyện kết hợp các xã tổ chức chiến dịch quy mô lớn, quét lần nữa. Lần này, họ chia nhiều mũi tiến vào đồng loạt, mang theo thiết bị liên lạc hiện đại hơn. Họ mong muốn tạo vòng vây khép kín, đẩy nghi phạm về một phía, nơi đã có lực lượng ém sẵn.
Đội truy lùng di chuyển suốt 3 ngày, lật từng bụi rậm, soi từng hang cạn. Kết quả, không thấy bóng người nào phù hợp mô tả. Chỉ còn chút thực phẩm, dấu giày cũ.
Vài trinh sát đoán tàu Đức quân đánh hơi, rời vùng này trước khi chiến dịch bắt đầu. Cuối tháng 10, một người đàn ông giấu tên đến trình báo, có kẻ hỏi mua áo khoác cũ tại nhà anh, trông giống ảnh truy nã tàu Đức quân. Thời điểm khoảng tối muộn, gã không cho xem mặt kỹ, chỉ trả tiền rồi đi ngay.
Chủ nhà nghi ngờ nhưng không dám hô hoán. cảnh sát lập tức rà soát quanh vùng, không phát hiện kẻ khả nghi. Mỗi lần hắn lộ diện chỉ vài phút, khiến quá trình đuổi bắt luôn chậm hơn một bước.
ngày 1 tháng 11 năm 2009, không khí lạnh tràn về, đêm rừng trở nên giá rét. Nhiều người tin tàu Đức quân khó bám trụ lâu trong điều kiện khắc nghiệt. Ban chuyên án hy vọng gã buộc phải mò ra khu dân cư nhiều hơn, tăng khả năng bị lộ.
Họ tiếp tục giao ban, củng cố lực lượng, lên kế hoạch phục kích tại các điểm ấm áp như trại chăn nuôi, nhà kho. Bởi nghi phạm có thể liều vào tìm đồ sửa hoặc thức ăn. ngày 5 tháng 11, một chủ trại gà công nghiệp báo mất 20 con chỉ trong một đêm.
Lối cửa hậu có dấu cạy, vết máu gà rơi rải rác đến góc tường. cảnh sát kéo đến, lần vết máu qua khu đất trống, rồi mất dấu. Câu chuyện lập lại như cũ, kẻ trộm lọt vào bóng tối, không ai bắt được.
Tuy nhiên, mức độ táo tận ngày càng cao, chứng tỏ nghi phạm đã liều lĩnh hơn trước. ngày 10 tháng 11, một tổ trinh sát nghe tin về ánh đèn lạ trong khu nhà hoang ven rừng. Họ lặng lẽ vây quanh từ ba hướng, rọi đèn bất ngờ.
Bên trong, chỉ có vài mảnh gỗ cháy, hơi ấm vẫn còn, dấu chân in trên nền ẩm, kích cỡ tầm 42. Kẻ ở đó vừa kịp chạy ra cửa sau, không dấu vân tay, không giấy tờ. Ngoài cửa sổ, hai cành cây bị bẻ, tạo lối thoát.
Lần theo hướng này, cảnh sát đuổi ra bìa rừng, mất dấu khi trời vừa tảng sáng. ngày 11 tháng 11, Lục Triệu quân cử thêm bốn trinh sát giàu kinh nghiệm, lập nhóm săn lùng di động, thay đổi địa bàn liên tục, mong tạo yếu tố bất ngờ. Họ ngủ tại địa phương, hòa mình vào dân, ban ngày đi dò la, tối mai phục.
Sau một tuần lễ, nhóm vẫn không chạm trán nghi phạm. Một vài dấu hiệu trộm vặt tiếp tục xuất hiện, nhưng hung thủ luồn lách cực nhanh. ngày 15 tháng 11, một hộ dân phát hiện cửa nhà kho bị đập, mất một can dầu hỏa, ít cải và hai bộ quần áo cũ.
Họ thấy lá gan lợn để trong thau cũng biến mất. Rõ ràng kẻ này vẫn duy trì thói quen lấy thực phẩm và vật dụng phục vụ sinh hoạt đơn giản. Dù chưa gây hại mạng người, nguy cơ hắn trở nên hung dữ nếu bị dồn ép càng lớn.
cảnh sát yêu cầu tất cả gia đình quanh vùng nâng cao cảnh giác, tránh đối đầu trực tiếp, báo ngay khi thấy kẻ tình nghi. ngày 18 tháng 11, kết quả giám định những dấu tay để lại trên bao diêm ở một nhà hoang xác nhận khớp khoảng 85% với Tàu Đức quân. Dưới kỹ thuật đánh giá, do bề mặt bao diêm khó giữ trọn vẹn dấu vân nhưng đủ củng cố giả thuyết gã là người sử dụng.
Thông tin được báo về Lục Triệu quân, nghi phạm chưa rời xa khu vực vẫn loanh quanh huyện Bạch Nham và Giáp Ranh. Mọi người càng tập trung cao độ, chuẩn bị thêm đợt truy lùng. ngày 20 tháng 11, một nhóm trinh sát vây căn lều gỗ tại trên đồi, nơi có khói bốc lên.
Họ tiến gần, thấy khói xuất phát từ ống khói dã chiến bên trong lều. Khi gọi loa, không ai trả lời. Đội quyết định ập vào.
Cửa vừa tung ra, khói dày đặc bao trùng, mùi nồng xộc lên. Phía góc lều, một bếp lửa nhỏ đang cháy dở. Không bóng người, chỉ có nồi nước xương đang xôi.
Ở vách gỗ, có vết dao khắc mấy chữ linh tinh. Cả nhóm lùng sục xung quanh, phát hiện dấu dày dẫn đến dốc rừng. Họ truy theo, song vô ích.
ngày 25 tháng 11, ban chuyên án nhận phản ánh từ một hộ gia đình ở Dìa xã Hồng Dương. Họ thấy cánh cửa sau có dấu cậy. Nồi cơm vẫn còn nóng biến mất, kèm hai con gà vừa làm thịt.
Kẻ lạ để lại mảnh giấy học sinh. Nguệch ngoạc mấy chữ khó đọc, giống như hình vẽ con mắt. Tổ kỹ thuật chụp ảnh, mang về phân tích.
Nhiều khả năng Tào Đức quân cố tình để lại ký hiệu. Song chưa ai hiểu ý đồ. Có lẽ hắn muốn chiêu ngươi hay cảnh báo.
Tất cả tăng cường đề phòng. ngày 26 tháng 11, một gia đình khác trong xã phát hiện kẻ lạ nhìn ngoài cửa sổ lúc 4 giờ sáng. Chủ nhà la hét, kẻ đó bỏ chạy, để lại vết chân in rõ.
So với khuôn giày quen thuộc, y hệt kích cỡ 42. Chó nghiệp vụ lần mùi, kéo theo một đoạn, rồi quay vòng vô định. Có thể hắn tầm vật liệu khử mùi.
Suốt nhiều tháng lẩn trốn, hắn trở nên quá rành thủ thuật và né cảnh sát. ngày 28 tháng 11, xuất hiện tình tiết mới. Một cậu bé 14 tuổi trên đường đi học sớm nhìn thấy gã đàn ông gầy, đen, quần áo rách. gọi cậu lại, định xin đồ ăn. Sợ hải, cậu ném gói bánh rồi bỏ chạy. Gã không đuổi theo.
Khi cảnh sát gặp cậu bé, cậu tả kẻ đó nhìn đờ đẫn, Qua nhận dạng sơ bộ, có khả năng chính là Tao Đức quân. hiện trường ngay sát con đường đất, gần khu rừng, góc xã Tĩnh Lâm.
Khu vực này lại được đưa vào vòng kiểm tra gắt gao. ngày 29 tháng 11, trinh sát dò hỏi xung quanh, không ai bắt gặp kẻ lạ. Chỉ có người bảo nghe tiếng chân chạy buổi đêm trước.
Ban chuyên án quyết định bày thế trận lớn, phối hợp thêm 20 dân quân, lập nhiều điểm canh gác ở dìa rừng, hy vọng đêm xuống nghi phạm sẽ ra khỏi chỗ ẩn để tìm thực phẩm. Nhiều nhóm kiên trì nấp suốt đêm, tuyết lác đác rơi, nhưng vẫn không thấy ai. Sáng 30 tháng 11, hai trinh sát quay lại lối mòn, phát hiện vệt chân mới trên tuyết.
Họ lập tức bám theo. Dấu chân kéo dài hơn 200 mét rừng ở một bãi đất lộ thiên. Có vẻ nghi phạm nhận ra mình để lại dấu, nên đi chết qua vùng đá trơn, hạn chế in vết.
Cuộc tìm kiếm lần nữa rơi vào ngõ cụt. Cuối tháng 11, Lục Triệu quân triển khai thêm đội chốt chặn tại các con đường dẫn vào thôn Điền Trang, ngờ rằng tào đức quân có thể quay lại hiện trường cũ để giải quyết thứ gì còn sót. Họ cũng phong tỏa kín nhà xưởng rượu, gắn đèn pha ở cửa, quây tôn xung quanh.
Bất kỳ ai bén mạng, lập tức bị phát hiện. Hàng chục ngày trôi qua, gã vẫn không xuất hiện. ngày 15 tháng 12 năm 2009, một cơn gió lạnh tràn qua vùng núi giáp ranh huyện Bạch Nham.
Lúc 7 giờ sáng, Lục Triệu quân nhận cuộc gọi khẩn từ tổ cảnh sát địa phương. Họ phát hiện dấu vết nghi có liên hệ đến tàu đức quân tại một ngôi nhà bỏ hoang sâu trong núi. Vài người thợ săn đi ngang qua, thấy khói bốc từ sau căn bếp đổ nát, liền tiến lại gần.
Ngay lập tức, họ phát hiện thức ăn đang nấu dở, nhưng không gặp ai. Căn nhà nằm trơ trọi giữa sườn đồi, lối mòn dẫn vào rậm rạp cây dại. Lục triệu quân phân công hai mũi trinh sát tiếp cận thật nhanh.
Từ trung tâm huyện, họ dùng xe địa hình, mất gần 2 giờ để tới chân núi, rồi đi bộ thêm hơn nửa giờ. Tới nơi, nhóm trinh sát đứng nếp sau các cảng đá, lặng lẽ quan sát. Căn nhà chỉ còn khung tường, mái ngói sụp một phần, cánh cửa gỗ trước mục nát.
Khói không còn, xông nền đất xung quanh in rõ nhiều vết dày, lẫn cỏ bị dẫm nát. Trung uý Mã Lương dẫn 4 người áp sát mặt bên, tránh lối chính. Hai trinh sát khác vòng ra phía sau, kiểm tra cửa hậu.
Bên trong im lìm, Mã Lương bước nhẹ đến ô cửa bể, rọi đèn pin. Khu vực bếp ấm khói, vẫn còn mùi dầu mỡ. Trên đất, vương vãi xương và rau.
Anh đưa tay ra hiệu cho đồng đội chuẩn bị. Họ đẩy khẽ cánh cửa trước. Cửa kêu cọt kẹt, nhưng không thấy ai.
Tổ trinh sát lục soát góc bếp, nơi từng thấy khói. Cạnh đống đang cháy dở là một chảo rĩ, trong đó còn ít thức ăn chưa kịp nấu xong. Giữa nền bếp, một đôi dép rách nằm chỏng chơ.
Kiểm tra kỹ, mọi người nhận ra chúng có size khoảng 42, quay mòn, bám đẩy bùn. Một trinh sát lấy bao chứng cứ bọc đôi dép, rồi tiếp tục rà soát. Phía trái bếp có cửa nhỏ thông sang buồn ngủ tạm.
Bên trong tối om, bốc ẩm ướt. Ai nấy căng thẳng, đề phòng trường hợp nghi phạm đang ẩn nấp. Khi bật đèn chiếu, họ thấy nệm cũ nát đặt sát tường, trên đó rải rác vỏ bánh mì mốc.
Màu tường lốm đốm vết loang, không rõ là nước hay thứ khác. Một thanh kim loại cũ dựng ở góc, tương tự loại móc sắt ở xưởng rượu dùng để cố định thùng. Tất cả dấu hiệu cho thấy người ở đây tạm trú không lâu, nhưng có thể quay lại bất cứ lúc nào.
Lục triệu quân nhận thông báo qua bộ đàm, lập tức chỉ thị, giữ nguyên trạng, canh chừng chung quanh. Hắn có thể quanh quẩn, không để hắn thoát. Anh lập một đội đón đầu, đi vòng qua con đường hẹp đằng sau, nơi có nhiều bụi rậm.
Họ bố trí người ngồi phục trong chòi quan sát cũ, chỉa ống nhòm về hướng căn nhà. Một nhóm khác rải ra xa hơn, đề phòng nghi phạm vòng tránh. Khoảng 9 giờ 30 phút, bất ngờ một bóng người thấp thoáng ở bìa rừng gần đó.
Anh cảnh sát trực tròi khẽ bấm còi hiệu. Tất cả trinh sát vào tư thế sẵn sàng. Bóng người di chuyển chậm, lách qua bụi cỏ, tiến dần về căn nhà.
Tư thế như đang đề phòng. Hắn mặc áo sẫm, quần sẫm, đeo ba lô nặng, tay cầm thứ gì giống con dao dài. Khoảng cách còn chừng 80 mét, ánh sáng yếu khiến khó nhận diện mặt.
Đợi hắn tiến thêm vài chục mét, Lục Triệu quân ra lệnh qua bộ đàm, chia hai hướng quay lại, chặn đường rút. người phía sườn trái di chuyển men theo dãy đá, người phía phải lặng lẽ khép vòng tròn. Khi nghi phạm chỉ còn cách cửa nhà khoảng 15 mét, một trinh sát rọi đèn thẳng về phía hắn, hét, đứng yên.
Tức khắc, kẻ đó quay phát sang, nhìn thấy xung quanh toàn cảnh sát đang dồn đến. Hắn bung dao, gầm lên nho nhỏ, rồi chạy lùi về hướng rừng. Nhóm gần nhất lập tức lao tới chặn.
Gã đâm loạn xạ, buộc mọi người phải lùi bước, đề phòng. Lục triệu quân hô, bỏ dao xuống, không thoát được đâu. Gã nhìn quanh, nhận ra bị bao vây.
Lúc này, khoảng cách chỉ vài mét. Gã liều mình bung dao toan chém mở lối. Một cảnh sát cầm gậy cao su đánh bật lưỡi dao.
Gã lào đảo, suýt ngã nhưng gượng lại. Trung uý mã lương nhào lên, xoay gậy cắt ngang cánh tay cầm dao. Con dao rơi xuống đất.
Gã vật lộn, hất gậy sang bên, hòng chạy tiếp. Ba chiến sĩ khác ập vào, giữ chặt tay chân, khống chế gã nằm úp. Trong giây lát, gã vùng vẫy mạnh, nhưng do kiệt sức, không cản nổi.
Họ khóa tay gã bằng còng, lôi đứng dậy. Vừa nhìn rõ mặt, người ta nhận ra đúng là Tào Đức quân. 37 tuổi, râu ria lởm chởm, tóc bết dài chạm gáy, da tái nhợt.
Hắn thở dốc, mắt thất thần. Lục triệu quân ra hiệu kiểm tra túi ba lô. Bên trong, một bộ dao mổ cỡ nhỏ, khăn dính máu khô, ít gói mì tôm, quần áo cũ, vài vật linh tinh.
Có cái hộp gỗ hình chữ nhật, khóa chặt. Họ ép hắn mở. Hắn quay đi.
Trung uý mã lương bèn cạy nắp. Bên trong có một túi nylon, chứa khoảng hơn chục cục tròn giống nhãn cầu sấy khô. Ai nhìn cũng dùng mình.
Sau khi trói gã, tổ trinh sát giải gã ra khỏi rừng, áp giải về trụ sở công an huyện Bạch Nham. Hành trình di chuyển phải chia thành hai xe. Trên xe, gã im lặng, ánh mắt lấm lét.
Lục triệu quân ngồi cạnh, cẩn thận giám sát, sợ hắn liều lĩnh cướp súng hoặc tự hại mình. Chiếc xe xóc nảy gần một tiếng. Về đến nơi, họ tách gã vào phòng thẩm vấn đặc biệt.
Buổi hỏi cung bắt đầu lúc 11 giờ 45 phút. Hai điều tra viên, một thư ký, cùng Lục Triệu quân ngồi đối diện gã. Bắt đầu hắn cúi gầm, im như tượng.
Bị hỏi tên tuổi, hắn trả lời chống không, giọng khàn. Lục triệu quân yêu cầu khai rõ, anh tên Tào Đức quân, sinh năm 1972, đúng không? Gã nheo mắt, gật nhẹ. Tiếp tục, anh có nhận tội sát hại 13 cô gái tại xưởng rượu không? Gã cười nhạt, không nói.
Khi một điều tra viên nhắc đến mấy đôi mắt và đồ lót nạn nhân bị giữ, gã mới ngưỡng lên, trợt nhiếc mép. Hắn bắt đầu lý nhí, giọng đứt quãng. Qua nhiều câu gạn hỏi, cuối cùng gã thừa nhận đã lôi các cô gái về xưởng rượu, giết họ, lấy mắt và ngâm xác trong thùng.
Có trường hợp gã dụ dỗ bằng cớ làm thuê, có trường hợp gã khống chế bằng dao. Hắn mô tả ngắn gọn, vẻ tự hào méo mó. Một điều tra viên hỏi tại sao lại làm thế? Tào Đức quân cười, đáp mấy câu lộn xộn về vẻ đẹp vĩnh cửu mà hắn muốn giữ lại rằng đôi mắt là thứ tinh hoa cần sưu tầm, thi thể ngâm rượu để giữ hương vị thanh xuân.
Cách diễn đạt quái đản khiến ai nghe cũng nổi da gà. Lục triệu quân ngồi quan sát gương mặt hắn, nhận ra dấu hiệu cuồng loạn. tôi tiếp cận họ bằng đủ cách, gã bắt đầu lời khai, mặt hơi chết lên, giọng trầm khàn.
Lúc đầu, tôi để mắt đến những cô gái đi làm về khuya hoặc đang loay hoay tìm việc ở ngoài khu công nghiệp. Thỉnh thoảng, tôi rảo quanh khu trọ, giả làm người tuyển lao động. Đôi khi, tôi chọn những con đường vắng, rình chờ họ đi ngang.
Trong đêm, không gian tối, chỉ cần thủ sẵn con dao là đủ uy hiếp. Họ sợ hãi, không kịp kiêu cứu. Sau khi khống chế, tôi buộc nạn nhân phải leo lên xe hoặc đi theo đến chỗ đã chuẩn bị sẵn.
xưởng rượu bỏ hoang là nơi tôi chọn, vì đó là chỗ rộng, âm u, lại xa khu dân cư. Chìa khóa cửa sau tôi lấy trộm từ đống đồ cũ của xưởng. Tôi mở lối đi phụ, dắt họ vào không gian tối.
Những chiếc thùng gỗ cỡ lớn còn ở đó, hầu hết trống rỗng, bám mùi rượu chua. Lúc đầu, tôi từng lo nạn nhân có thể phản kháng. Nhưng thực ra, gần như ai cũng hoảng loạn đến mức chỉ biết run.
Tôi trói cổ tay họ bằng dây thừng, buộc thật chặt quanh cổ tay, quấn thêm vòng quanh cổ chân. Thậm chí, có lúc tôi lôi họ sát bức tường để dễ khống chế. Một số cô gào khóc, đòi tha mạng.
Tôi mặc kệ. Thường thì tôi dùng băng dính hoặc vải rách nhét vào miệng họ, khiến họ không la nổi. Thời gian đầu, tôi chưa quen, nên ra tay khá bụng.
Nạn nhân đầu tiên khiến tôi mất nhiều công sức mới trói gọn được. Trong lúc lúng túng, tôi vô tình làm văng mất con dao, phải dùng tạm thanh sát cũ. Khi cô ấy vùng vẫy, tôi đập mạnh cán sát vào vai, cô ngã khụy xuống, không còn la.
Tôi lôi cô về góc xưởng, chờ cô tạm ngất vị sợ hãi. Sau đó, tôi mới cắt dây áo, lấy hết đồ lót. Họ luôn gào xin đừng sát hại, nhưng mục tiêu của tôi là đôi mắt, cùng cảm giác kiểm soát tuyệt đối.
Để thuận lợi, tôi thường khiến nạn nhân bất động hoặc ít nhất không thể kêu gào. Có lần, tôi đấm mạnh vào thái dương, khiến họ mê man. Khi ấy, tôi chói họ vào trụ sắt giữa xưởng.
Mỗi xưởng dù có một bộ khung kim loại chống máy, tôi tận dụng phần chân trụ để buộc dây. Họ không thể chạy xa, càng không dãy được. Kế đến, tôi dùng khăn cũ quấn quanh mắt nạn nhân, rồi quấn lên miệng, vừa che tầm nhìn, vừa bị tiếng.
Một số cô gần như suy sụp tinh thần, người cứng đờ hoặc run bần bật. Thời khắc đó, tôi thỏa thích quan sát nỗi tuyệt vọng của họ. Rồi tôi lấy dao thứ dao có mũi nhọn, lưỡi mỏng, dùng để mổ da súc.
tôi từng làm ở lò mổ, học được cách lấy mắt lợn, mắt bò. Khi tôi rút dao ra, thường thì họ không thể vùng dẫy vì tay chân bị buộc. Nhưng có người sợ quá, liều mình dãy dụa. Tôi bước đến, ấn vai họ xuống, cố định đầu. Còn dao sắc lướt trên vùng quanh hốc mắt, tôi tách mí một cách gọn ghẻ, tránh cắt văng mảnh vụn. Mỗi lần rọc, tôi cảm giác hơi ấm và chất lỏng rỉ ra.
Nhiều nạn nhân chết lặng, có người ngất đi giữa chừng. Ở vài trường hợp, nạn nhân chưa tử vong ngay. Họ bị cơn đau thúc, gào lên sau lớp băng, máu chảy đầm đìa.
Tôi không quan tâm, vì mục đích của tôi là lấy chọn nhãn cầu. Thủ thuật này phải cẩn thận, tránh phá hỏng hình dạng. Ban đầu, tôi còn lóng ngóng, cắt hỏng vài lần.
Nhưng rồi quen tay, tôi đẩy mũi dao, tách dần mô thịt bên trong, tóm được nhãn cầu, lách nhẹ gân thần kinh. Cuối cùng, tôi rút nó ra khỏi hốc mắt. Phần này khó nhất, bởi nếu trượt tay, quả mắt bỡ, mất hết giá trị.
Có một nạn nhân tôi lỡ tay làm vỡ, máu phun ra, cô ấy giật đùng đùng. Cuối cùng, tôi phải nhanh chóng kết liễu bằng cách bịt mũi, bóp cổ để ngừng cử động. Sau khi lấy được mắt, tôi để tạm vào hũ con đựng cồn hoặc túi ni lông chuẩn bị sẵn.
Lâu dần, tôi cải tiến cho mắt bảo hũ rượu cũ, mong giữ được nó lâu hơn. Tiếp đó, tôi kiểm tra xem nạn nhân còn thở không. Nếu họ vẫn sống, tôi siết cổ hoặc đập mạnh khiến họ ngừng vùng vẫy.
Trong xưởng tối, chỉ có cây đèn dầu và đèn pin nhỏ. Tôi cũng không mất thời gian thương hại ai. Mọi cô gái đều là chất liệu cho bộ sưu tập.
Khi họ đã chết hẳn, tôi cắt dây, lôi xác sang gần thùng rượu gỗ. 13 thùng ấy vốn dĩ để ngâm rượu hoa quả, bỏ lại sau khi ông chủ xưởng qua đời. Có thùng lớn, có thùng bé, tôi tùy ý xếp xác vào.
Trước đó, tôi pha thêm nước rượu loãng, ném vài nguyên liệu ủ cũ vào, cho ngập khoảng quá nửa. Tôi tin rằng ngâm như vậy sẽ giữ được thân thể lâu, không bốc mùi quá nhanh. Nếu nạn nhân bắt đầu phân hủy, tôi sẽ thêm ít chất phụ ra tìm được trong kho hoặc đậy kỹ nắp.
Mỗi thùng chứa một sác, tôi đánh dấu thùng bằng phấn hoặc bút mực. Thường tôi viết con số nhỏ ở mép để tiện theo dõi. Lúc ban đầu, tôi còn sắp xếp quần áo, tay, chân để họ nằm gọn, nhưng chẳng mấy chốc đã quen, cứ thế ném vào.
Trước khi đậy nắp, tôi luôn lột sạch nội y, giữ lại làm kỷ niệm. Đó là bộ sưu tập thứ hai, bên cạnh sưu tập mắt. Mỗi cô có một màu sắc, kích cỡ khác nhau.
Tôi cho vào túi riêng, ghi chú ngày, rồi cất trong một só. Số thùng đầy dần theo thời gian, tôi tính dọn dẹp hoặc đem vứt bãi rác cũ. Xong chưa kịp thì sự việc bại lộ.
Khoảng cuối năm 2008, tôi còn định kiếm chỗ khác để tiếp tục, nhưng thấy xưởng vẫn an toàn, ít người lui tới. Tôi gắn móc câu cho nắp thùng, không muốn ai tò mò mở ra. Khi cô gái cuối cùng bị tôi đưa đến chắc tầm tháng 12, cô ấy mới khoảng 18 tuổi.
Khai thác xong, tôi để cô vào thùng, chưa kịp đánh dấu kỹ. Tôi không thích ồn ào. Mỗi lần làm việc, tôi chọn đêm khuya, tắt mọi ánh sáng từ bên ngoài.
Tường xưởng đã cũ, mưa dột, gió lùa, nhưng bù lại, chẳng mấy ai dám vào vì đồn có ma. Một, hai lần tôi nghe tiếng bước chân xa xa, chắc người đi qua. Tôi nín thở, để họ đi khỏi rồi mới tiếp tục.
Cả năm 2008 trôi qua, không ai nghi ngờ, ngoài mấy lần tôi thấy bóng người ngoài cổng. Việc lấy mắt cho tôi cảm giác thỏa mãn nhất. Nhiều đêm, tôi ngồi xem xét từng hũ, ngắm nhìn đôi đồng tử dần trắng ra hoặc đổi màu.
Tôi tưởng tượng đó là những tác phẩm nghệ thuật. Trong đầu tôi, mỗi đôi mắt đều có nét riêng, chứa hương vị của thanh xuân. Tôi còn xoa tay, ngửi mùi cồn lẫn rượu, coi đó như cách thưởng thức.
Những thứ này thúc giục tôi tiếp tục tìm nạn nhân mới. Kể đến đây, mấy người hỏi tôi có cảm thấy tàn nhẫn. Chà, tôi không quan tâm.
Mục đích duy nhất là giữ trọn đôi mắt. Còn nạn nhân sống hay chết, với tôi chẳng ý nghĩa gì. Họ chỉ là phương tiện.
Lúc còn ở xưởng, tôi thường lấy tay lướt lên mí mắt, hình dung cảnh mình cắt gọt thịt trên mắt. Cảm giác ấy khiến tim tôi đập liên hồi. Thế nên khi có đủ 13 thùng, mỗi thùng một cô, tôi tưởng mình đã chạm đến đỉnh cao.
Đó là lý do tôi cố tình duy trì môi trường rượu, vừa che giấu mùi, vừa thỏa mãn cảm hứng. Tôi chỉ tức chưa kịp thay phiên chăm sóc họ, thì người ta phát hiện. Dù sao, tôi cũng cất được kha khá món đồ chơi làm bằng mắt.
Tôi giấu chúng trong hũ, mang theo khi bỏ trốn, định bụng sau này xem lại. Tất cả chỉ vậy thôi. Tôi tự làm mọi thứ, chẳng dính đến gã lưu cường nào hết.
Tên đó chỉ tình cờ liên quan xưởng này trước kia. Tôi nhân tiện dùng sổ của hắn để viết linh tinh, cốt đánh lạc hướng cảnh sát. Tôi nấu nướng, sống lẩn trốn ngay trong xưởng, trừ những hôm đi kiếm nạn nhân.
Nếu không bị phát hiện, tôi còn tính gom thêm mấy đôi mắt khác. Trước câu hỏi về thời gian gây án, Tào Đức quân xác nhận bắt đầu từ khoảng đầu năm 2008, chấm dứt khi xưởng bị người dân phát hiện vào ngày 10 tháng 1 năm 2009. Trình bày xong, gã ngừng, ngẩn nhìn Lục Triệu quân, khẽ hỏi giờ các người tính sao.
Biên đội trưởng bình thản, anh giết 13 mạng người. Hình phạt dành cho tội ác này sẽ không nhẹ. Gã gồng hàm, mắt vần ti đỏ, úp mặt xuống, không nói thêm.
Kết thúc phiên thẩm vấn, tổ điều tra có đầy đủ lời khai, ghi âm, ghi hình, tang chứng khớp với toàn bộ vụ án. Trong vòng 2 ngày sau đó, các cán bộ liên tục chất vấn hắn để làm rõ những tình tiết còn thiếu. Gã xác nhận đã mua nhiều dao phẫu thuật ở chợ đen, cất chúng trong ba lô.
Mỗi khi thấy cô gái nào hợp tiêu chuẩn, hắn tìm cách bắt hoặc dụ vào xưởng. Lâu dần, hắn tin rằng tác phẩm của hắn đủ kịch tính để bất tử. Lời lẽ bệnh hoạn không che được bản chất giết người man rợ.
Từ thời niên thiếu, gã từng gặp tai nạn chứng kiến cảnh mổ mắt một con vật khiến tâm trí lệch lạc. Hình ảnh phần nhãn cầu đứt rời ám ảnh, khơi dậy niềm thích thú kỳ quái. Dần dần, gã coi đôi mắt là cửa sổ linh hồn, muốn chiếm hữu chúng để gìn giữ vẻ đẹp vĩnh cửu.
Song song đó, gã nảy sinh ham muốn chiếm đoạt đồ lót của nạn nhân biểu tượng cuối cùng của sự riêng tư, yếu đuối. Sự ám ảnh trồng chất khiến gã không còn ranh giới đạo đức, từng bước trở thành kẻ giết người bệnh hoạn. Mọi nhân chứng, vật chứng, DNA, dấu vân tay, lời thú tội đều chỉ về một kết luận.
Tào đức quân chính là hung thủ vụ 13 cô gái bị móc mắt ngâm trong các thùng rượu. Tới ngày 17 tháng 12 năm 2009, Công an huyện Bạch Nham công bố bản tin nội bộ khẳng định hắn bị bắt giữ, không còn khả năng chạy trốn. Họ giải hắn lên chạy tạm giam.
ngày 20 tháng 12 năm 2009, Tổ điều tra báo cáo chi tiết toàn bộ kết quả, hoàn tất hồ sơ chuyển sang cấp trên. Nội dung khẳng định Tào Đức quân phải chịu trách nhiệm cho 13 mạng người, kèm nhiều hành vi phi nhân tính. Bản giám định pháp y tinh thần xác nhận hắn đủ năng lực hành vi, không phải trường hợp tâm thần bệnh lý.
Sau khi hoàn tất thủ tục cần thiết, cơ quan công an ra quyết định xử lý nghiêm. Theo quy định pháp luật, với tội ác gây ra có tổ chức, giết nhiều người cướp đi nội tạng nạn nhân, hình phạt cao nhất là tử hình. Việc này được sắp xếp gọn trong khuôn khổ tố tụng hình sự.
Không cần phiên tòa công khai rườm rà, thủ tục đặc biệt vẫn cho thấy án tử không thể thay đổi. Trong phòng giam, Tào Đức quân ban đầu còn tỏ vẻ bất cần, nhưng sau khi biết chắc án phạt, hắn lộ vẻ rã rời, không còn hung hãn. Buổi làm việc cuối cùng, Lục Triệu quân trực tiếp tham gia.
Anh bảo với hắn, anh tự khắc phải trả giá. Những gì anh làm đi quá mọi giới hạn. Nghe vậy, gã không phản ứng.
Anh nhìn vô hồn, đôi môi mấp máy. Trước ngày áp giải đi thi hành bản án, Tào Đức quân nhận lại một số vật dụng cá nhân. Hắn không nói thêm, cũng không nhờ vả ai.
Mấy cảnh sát áp giải kể khi đưa hắn ra khỏi trại, gã cuối gầm, bước nặng nề, không còn chống cự. Bản án đã ký, ghi rõ hành vi phạm tội có tính chất đặc biệt nghiêm trọng, gây hoang mang cho cộng đồng, xứng đáng mức án cao nhất. Toàn bộ vụ án khép lại bằng một quyết định tử hình thi hành trong năm 2010.
Chính quyền địa phương tiến hành các thủ tục ngay đầu năm sau. Mức án này được xem là thích đáng, chấm dứt mọi tranh cãi. 9 tháng đằng đẵng lần theo dấu vết, vô số lần truy lùng trong rừng, hàng chục vụ trộm cắp bạo lực, cuối cùng cũng dẫn đến kết thúc.
Lục triệu quân giao lại phần hồ sơ cho cấp trên, dọn dẹp tàn cuộc. Mấy hôm sau, anh trở về trụ sở huyện, nơi đội hình sự gỡ bỏ thông báo truy nã in hình Tào Đức quân. Một điều tra viên trẻ thốt, cuối cùng, gã ta cũng hết đường tẩu thoát.
Như vậy là vụ án của ngày hôm nay đã kết thúc. Hẹn gặp lại các bạn ở những vụ án tiếp theo trên kênh