Phát Hiện Thi Thể Học Sinh Trong Trường – Hung Thủ Khiến Công An Cực Bất Ngờ
speaker 1: Chào bạn! Bạn có bao giờ dám nghĩ rằng một học sinh cuối cấp ngay giữa thanh thiên Bạch Nhật lại có thể bị đoạt đi mạng sống ngay trong chính ngôi trường mình theo học và phải gần 24 giờ sau thi thể lệnh ngắt của em mới được tìm thấy không? Một học sinh lớp 11, ngoan hiền, học giỏi, một tương lai đang rộng mở, lại chết trong một căn phòng kho chật hẹp, không một giọt máu, không một dấu vết giằng co, hiện trường sạch sẽ đến mức phi lý, như thể cái chết chỉ là một giấc ngủ sâu không bao giờ tỉnh lại. Vậy thì ai? Ai có thể tàn nhẫn đến mức sát hại một thiếu niên ngay tại nơi được cho là an toàn nhất, rồi bình thản rời đi như thể vừa bước ra từ một lớp học bình thường? Vụ án này đã khiến cả tỉnh Thanh Lâm phải chao đảo. Và hung thủ thực sự lại là cái tên mà dù cho trí tưởng tượng của bạn có bay xa đến đâu, bạn cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới.
Bình Minh ngày 17 tháng 10 năm 2023 tại thị xã An Lộc, tỉnh Thanh Lâm. Một buổi sáng trong veo như thường lệ với tiếng chống trường quen thuộc và những tà áo dài trắng tinh khôi. Tại trường Trung học Phổ thông Phan Bội Châu, một ngôi trường danh tiếng với bề dày thành tích, không ai ngờ rằng một cơn ác mộng đang chẩm chạm hé mở.
Khoảng 7 giờ 30 phút sáng, ông Minh, người bảo vệ già đã gắn bó với trường hơn 20 năm, khẽ nhẹ mang chùm chìa khóa đi về phía khu nhà B. Hôm nay, Sở giáo dục về kiểm tra đột xuất, ông phải mở cửa kho thiết bị để các thầy cô chuẩn bị giáo cụ. Căn phòng kho ở cuối hành lang tầng 3, một nơi ít người lui tới. Cánh cửa sắt nặng nề thường chỉ được chốt hờ bằng then cải bên ngoài chứ không khóa hẳn, một thói quen để giáo viên và học sinh trong đội báo tường có thể tiện ra vào.
Khi bàn tay già nua của ông Minh vừa đẩy nhẽ then cài, một luồng khí đặc quánh, ngột ngạt bất ngờ phả ra. Đó là một thứ mùi kỳ lạ, một hỗn hợp của bụi bặm lâu ngày, của hóa chất trong các lọ thí nghiệm cũ và một thứ mùi ngai ngái, tanh nồng khó tả mà linh cảm của một người già nói với ông rằng đây không phải là điểm lành. Cánh cửa kéo kẹt mở ra.
Bên trong, không gian rộng chừng 8 mét vuông, không cửa sổ, chỉ có duy nhất một bóng đèn vàng vọt hất thứ ánh sáng yếu ớt lên ba dãy kệ sắt phủ đầy bụi. Và rồi, tim ông Minh như ngừng đập. Dưới chân kệ sắt cuối cùng, nơi góc phòng tối nhất là một bóng người đang nằm bất động.
Một nam sinh, em nằm nghiêng trong bộ đồng phục trắng xanh quen thuộc, logo trường Phan Bội Châu vẫn còn ngay ngắn trên ngực áo. Toàn thân đã lạnh ngát và cứng đờ. Cạnh đó là vài tờ giấy vẽ dang dở, những mảng màu cho tờ báo tường và một chiếc điện thoại di động nằm úp mặt xuống sàn.
Màn hình đen một vệt dài như một vết sẹo. Ông Minh run dày lùi lại, tiếng chìa khóa rơi loảng xoảng trên nền gạch phá tan sự im lặng chết chóc. Cổ học ông khô khóc nhưng ông vẫn gắn hết sức tàn để hét lên rồi vội vã rút chiếc điện thoại cũ kỹ ra, bấm số 113.
Chỉ 15 phút sau, cả ngôi trường đang trong giờ làm bài xôn xao. Tiếng còi xe cảnh sát xé toang không khí yên bình. Công an phường An Hải có mặt đầu tiên giăng dây phong tỏa toàn bộ hành lăng tầng 3 của khu nhà B. Mọi hoạt động dạy và học tạm thời bị đình chỉ.
Các em học sinh được yêu cầu ở yên trong lớp, những khuôn mặt non nớt, dán chặt vào ô cửa sổ nhìn về phía khu nhà B với ánh mắt tò mò và sợ hãi. Hồ sơ ban đầu được lập tức ghi nhận. Nạn nhân là Lê Minh Trí, 17 tuổi, học sinh lớp 11A2.
Một cái tên quen thuộc với nhiều giáo viên. Trí không phải là học sinh xuất sắc nhất, nhưng em thông minh, có tư duy phản biện tốt và là một tài năng của câu lạc bộ mỹ thuật theo sổ điểm danh điện tử. Trí vẫn có mặt trong 2 tiết học đầu tiên của ngày hôm trước, ngày 16 tháng 10.
Nhưng từ tiết thứ 3 trở đi, tên em trong danh sách bống chuyển sang màu đỏ, vắng mặt, không lý do. Cô giáo chủ nhiệm đã cố gắng gọi cho gia đình, nhưng không ai bắt máy. Mọi người đều nghĩ có lẽ Trí mệt nên đã tự ý về nhà, một hành động tuy sai quy định nhưng không phải là hiếm.
Không một ai, không một ai có thể ngờ rằng trong suốt thời gian đó em vẫn luôn ở trong trường, chết lặng trong cô độc và bóng tối. Tổ pháp y của công an tỉnh Thanh Lâm dẫn đầu bởi trung tá Phan Anh Dũng, một chuyên gia dày dạn kinh nghiệm, đã có mặt và tiến hành khám nghiệm ngay tại hiện trường. Kết luận sơ bộ khiến tất cả mọi người đều phải dùng mình.
Trên cơ thể nạn nhân không có bất kỳ một tổn thương ngoại lực nào. Không một vết chảy xước, không một vết bầm tím, quần áo không hề bị xô lệch. Điều đó có nghĩa là gần như không có một cuộc vật lộn hay chống cự nào xảy ra.
speaker 2: Đôi mắt của Trí chỉ mở hé, đồng từ dãn rồng, lưỡi có dấu hiệu thụt sâu vào trong, cổ họng có những dấu hiệu co thắt cực độ. Giả định ban đầu được đưa ra tử vong do ngạt cơ học bị bịt đường thở. Dựa trên nhiệt độ thi thể và mức độ co cứng của các cơ, pháp y cũng nhận định thời điểm tử vong rơi vào khoảng từ 9 giờ đến 10 giờ sáng, ngày 16 tháng 10.
speaker 1: Tức là Lê Minh Trí đã chết gần một ngày trước khi được ông bảo vệ phát hiện. Một học sinh cấp 3 chết ngay trong trường học giữa giờ học mà không một ai hay biết. Đây không thể là một tai nạn.
Đây là một tội ác được che đậy một cách hoàn hảo. Đại tá Nguyễn Văn Tuấn, trưởng phòng cảnh sát hình sự công an tỉnh Thanh Lâm, một người đàn ông với mái tóc đã điểm bạc và đôi mắt sắc như dao cạo, trực tiếp chỉ huy tại hiện trường. Ông đi một vòng quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại ở từng chi tiết nhỏ nhất.
Cánh cửa sắt vẫn bình thường, lớp bụi mỏng trên tay nắm cửa không hề bị xáo trộn, ngoại trừ dấu tay mới nhất của ông Minh. Căn phòng, như đã nói, không có cửa sổ, không có đường thoát hiểm, chỉ có một lối ra vào duy nhất. Và chớ chiêu thay, chiếc camera duy nhất có thể quan sát hành lang này đã không hoạt động.
Một tấm biển, camera đang trong quá trình bảo trì, được treo ngay ngắn từ ngày 13 tháng 10. Một sự trùng hợp đến đáng sợ. Đại tá Tuấn quỳ xuống bên cạnh thi thể, tư thế của trí rất thanh thản, hai chân chỉ co nhẹ, tay trái đặt hờ trên ngực, trông em như đang ngủ, một giấc ngủ vĩnh hằng.
Điều này củng cố thêm nhận định của tổ pháp y,
speaker 2: nạn nhân tử vong tại chỗ, không bị di chuyển sau khi chết.
speaker 1: Chiếc điện thoại của trí nằm cách đó chừng một mét, được các kỹ thuật viên cẩn thận cho vào túi niêm phong. Nó có thể là chiếc hộp đen, chứa đựng toàn bộ sự thật.
speaker 2: Phân tích hiện trường sơ bộ, không phát hiện thêm bất cứ dấu vết nào, không có dấu vân tay lạ, ngoại trừ vân tay của trí và ông bảo vệ. Mỗi vật rộng trong phòng đều ngăn nắp một cách kỳ lạ. Các giá sách, các hộp đựng thiết bị, những chiếc ghế nhựa xếp chồng lên nhau, tất cả đều ở nguyên vị trí.
speaker 1: Kẻ gây án đã ra tay và rời đi như một bóng ma. Thời điểm tử vong của trí khoảng 9h20 đến 10h20 sáng, trùng với tiết học thứ tư trong thời khóa biểu. Theo lịch, lớp 11A2 của trí có tiết giáo dục công dân tại phòng học ở tầng 1. Sổ đầu bài ghi rõ trí vắng mặt.
Nhưng không một ai trong số gần 1.000 học sinh và giáo viên của trường nhìn thấy em rời khỏi lớp. Cũng không ai thấy em di chuyển lên tầng 3 khu nhà B. Không một tiếng động lạ, không một tiếng la hét. Sự im lặng của ngôi trường đã trở thành đồng phạm bất đắc dĩ cho kẻ thủ ác.
Đại tá Tuấn đứng dậy, ánh mắt nhìn ra khoảng sân trường giờ đã vắng lặng. Ông lầm bầm một mình.
speaker 2: Hung thủ là ai và tại sao lại chọn nơi này để ra tay? Chỉ có 2 khả năng.
1. Kẻ gây án là một thiên tài tội phạm. 2. Kẻ đó chưa bao giờ bị chúng ta xem là kẻ đáng ngờ.
speaker 1: Cuộc điều tra bắt đầu đào sâu vào chính con người của nạn nhân.
Lê Minh Trí, qua lời kể của bạn bè và giáo viên hiện lên với một chân dung đầy mâu thuẫn. Em có học lực khá, đặc biệt nổi trội ở các môn xã hội và nghệ thuật. Trí thông minh nhưng cá tính lại vô cùng mạnh mẽ, đôi khi đến mức cực đoan.
Em có xu hướng chống đối ngầm với những quy định mà em cho là vô lý và thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với bạn học. Trong hồ sơ học bạ, Trí từng bị nhắc nhở 3 lần vì gây mất trật tự trong lớp và đỉnh điểm là một lần phải viết bản kiểm điểm vì tham gia vào một vụ ẩu đả trong sân trường vào cuối năm lớp 10. Bạn bè cùng lớp miêu tả Trí không phải là một học sinh hư hỏng.
Em không dính dáng đến chất cấm, cờ bạc hay các tệ nạn xã hội. Tuy nhiên Trí có một đặc điểm chết người, lòng tự tôn cao ngất và một tâm lý có thù tất báo. Em phản ứng cực kỳ dữ dội trước những người xúc phạm dù là nhỏ nhất và rất khó kiềm chế cảm xúc khi cảm thấy mình hoặc người mình quan tâm bị đụng chạm.
Thằng Trí nó sống tình cảm nhưng cũng rất đáng sợ. Một bạn học giấu tên khai với điều tra viên. Ai mà động đến những người nó thương là nó xử tới nơi tới trốn luôn, không cần biết đúng sai.
Và người mà Trí thương ở đây không ai khác chính là Nguyễn Lan Như. Nữ sinh cùng lớp 11A2 một cô gái có vẻ ngoài trong sáng, dịu dàng, học rất giỏi và luôn được thầy cô bạn bè yêu mến. Họ là một cặp đôi trai tài gái sắc nổi tiếng của khối 11.
Hai người công khai mối quan hệ từ đầu năm học, thường xuyên đi học cùng nhau, ngồi cạnh nhau trong các hoạt động của lớp. Tình yêu tuổi học trò của họ tưởng chừng như rất đẹp. Nhưng chính mối quan hệ này lại là điểm khởi đầu trong một chuỗi những mâu thuẫn ngầm chết người.
Đối tượng đầu tiên lọt vào tầm ngắm của ban chuyên án là Trần Mạnh hùng, cũng là học sinh lớp 11A2. hùng và Trí từng là một đôi bạn thân không thể tách rời từ những năm cấp 2 cho đến hết lớp 10. Họ cùng nhau trốn học đi chơi game, cùng nhau chép bài, cùng nhau chia sẻ những bí mật thầm kín nhất.
Nhưng từ khi Trí và Lan Như thành một đôi, hùng bắt đầu tỏ ra xa cách. Nhiều học sinh trong lớp xác nhận rằng hùng đã từng có tình cảm đơn phương với Lan Như từ rất lâu. Cậu im lặng theo đuổi, im lặng quan tâm, nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ.
Việc Trí, người bạn thân nhất của mình, trở thành bạn trai của cô gái mình thầm thương là một cú sốc lớn đối với hùng. Mối quan hệ giữa hai người bạn thân bắt đầu rạn nứt. Họ thường xuyên có những cuộc tranh cãi nảy lửa và có lần suýt đánh nhau ngay sau giờ tan học nếu không có sự can ngăn của bạn bè.
Nghi phạm tiềm năng thứ 2 còn nguy hiểm hơn. Phạm Gia Linh, học sinh lớp 12A1, 18 tuổi, là đàn anh trong đội bóng đá của trường. Linh không chỉ có mâu thuẫn trực tiếp với Trí, mà còn từng là bạn trai cũ của Lan Như.
Cuộc che tay giữa Linh và Như diễn ra vào đầu học kỳ 2 năm lớp 11 trong bối cảnh có nhiều tin đồn rằng Như đã bắt cá hai tay qua lại với Trí trong thời gian vẫn còn yêu Linh. Một tháng trước khi Trí tử vong, một sự việc nghiêm trọng đã xảy ra. Trí bị một nhóm thanh niên lạ mặt chặn đánh sau giờ tan học.
Chúng không cướp tài sản, chỉ dùng gậy nhựa đánh vào vai và lưng Trí vài cái, không gây thương tích nặng nhưng mang đầy tính cảnh cáo. Trí không báo công an, cậu chỉ nghiến răng nói với bạn bè. Tao biết đứa nào làm.
Mọi sự nghi ngờ đều đổ dồn vào Phạm Gia Linh.
Một học sinh 17 tuổi chết trong một căn phòng kín của chính ngôi trường mình theo học. Một mạng lưới các mối quan hệ chằng chịt giữa tình bạn, tình yêu, sự ghen tuông và lòng thù hận đang dần hiện ra khiến cho vụ án trở nên phức tạp hơn bao giờ hết.
Tổ điều tra dưới sự chỉ đạo của Đại tá Tuấn quyết định đánh rắn động cỏ. Phạm Gia Linh được triệu tập lên làm việc. Đối mặt với các điều tra viên, Linh với vóc dáng cao lớn của một vận động viên và vẻ mặt bất cần, ban đầu chối bay chối biến.
Nhưng khi các bằng chứng về mâu thuẫn với Trí và mối quan hệ cũ với Như được đưa ra, Linh bắt đầu tỏ ra nao núng. Cuối cùng gã trai 18 tuổi thừa nhận đã thuê một nhóm thanh niên ở huyện Yên Thành để dần mặt Trí. Nó láo quá, Linh khai.
Nó còn lên mặt tố cáo tôi ăn chặn tiền quỹ của đội bóng. Tôi chỉ muốn cho nó một bài học để nó biết sợ thôi. Linh khai đã chuyển cho nhóm kia số tiền 2 triệu đồng qua ví điện tử nhưng khẳng định chỉ yêu cầu dạy dỗ nhẹ nhàng, không hề có ý định đe dọa tính mạng.
Dữ liệu giao dịch từ ngân hàng đã xác thực lời khai này. Và quan trọng hơn, lịch sử định vị điện thoại và dữ liệu từ trạm thu phí BOT đều cho thấy Linh có mặt tại một trung tâm luyện thi đại học ở trung tâm thành phố từ 8 giờ sáng đến 11 giờ trưa ngày 16 tháng 10. Trùng khớp với thời điểm trí tử vong hàng chục nhân chứng và danh sách điểm danh điện tử xác nhận Linh có mặt ở đó.
Phạm gia Linh có bằng chứng ngoại phạm không thể chối cãi. Hướng điều tra tường trường rõ ràng bỗng đi vào ngõ cụt. Ban chuyên án chuyển trọng tâm sang nghi phạm số 1 còn lại Trần Mạnh hùng, người bạn thân cũ.
ngày 21 tháng 10 Trần Mạnh hùng được triệu tập lần thứ 2. Lần này, không khí không còn là một buổi làm việc thông thường nữa. Nó là một cuộc hỏi cung thực sự. hùng, một cậu trai có vẻ ngoài thư sinh, ít nói, ngồi đối diện với Đại tá Tuấn.
Cậu ta vẫn giữ nguyên lời khai ban đầu. Cậu không hề gặp trí vào ngày hôm đó. Về việc có mặt ở khu nhà B vào giờ học, hùng giải thích rằng cậu lên tầng 2 để tìm một số dụng cụ vẽ cho tờ báo tường của lớp.
Cậu khẳng định chỉ ở đó khoảng 5 phút rồi quay về.
speaker 2: Chỉ 5 phút Thôi sao,
speaker 1: Đại tá Tuấn hỏi giọng ông chầm và đanh lại.
speaker 2: Nhưng dữ liệu định vị từ điện thoại của cháu cho thấy thiết bị đã dừng tín hiệu GPS tại khu nhà B trong chính xác 17 phút, từ 9h48 đến 10h05 sáng.
cháu có thể giải thích sự chênh lệch này không? hùng cuối gặp mặt, hai bàn tay đan vào nhau, siết chặt đến trắng bạch. Sự im lặng của cậu ta gần như là một lời thú tội. Hơn nữa, Đại tá Tuấn tiếp tục đặt lên bàn một tập ảnh được in ra.
Trong điện thoại của cháu, các kỹ thuật viên đã tìm thấy một thư mục ẩn chứa hơn 50 bức ảnh chụp lén Lê Minh Trí và Nguyễn Lan Như. Chụp từ xa, chụp qua cửa sổ lớp học, chụp ở sân trường. Và đặc biệt, có một bức ảnh cháu đặt tên là Thu, underline, nhìn lại, underline, xem đang không, chấm zpg.
cháu có thể giải thích ý nghĩa của nó không, hùng?
speaker 1: hùng ngừng giây lát, đôi mắt đỏ hoe.
speaker 2: cháu, cháu từng thích Như, điều đó là thật. Nhưng cháu không giết Trí, nó là bạn thân của cháu.
speaker 2: Nhưng tất cả bằng chứng dường như đều chống lại cậu. Động cơ là ghen tuông, có mặt gần hiện trường vào thời điểm gây án, hành vi đáng ngờ, lời khai gian dối.
speaker 1: Cuộc thẩm phấn kéo dài suốt 4 tiếng đồng hồ, dưới sức ép tâm lý khủng khiếc, cuối cùng hùng cũng gục ngã.
Cậu ta khóc nước nở và thừa nhận, thừa nhận rằng chính cậu đã gọi cho Trí, hẹn Trí lên phòng thiết bị tầng 3 để nói chuyện cho ra lẽ.
speaker 2: cháu, cháu chỉ muốn dọa nó thôi, hùng nức nở. cháu nói với nó là, nếu nó không đối xử tốt với Như, nếu nó còn làm Như phải khóc, cháu sẽ tung hê hết những bí mật của nó.
cháu biết nó từng gian lận trong kỳ thi học kì, cháu biết nó từng lấy trộm tiền của bố mẹ. cháu chỉ muốn nó phải sợ, muốn nó buông tha cho Như.
speaker 1: Vậy cháu đã làm gì Trí trong căn phòng đó?
speaker 1: Điều tra viên hỏi dồn.
speaker 2: cháu, cháu không làm gì cả, hùng hét lên. cháu hẹn nó ở đó, nhưng khi cháu lên đến nơi, cháu thấy cửa phòng đã đóng. cháu gọi nhưng không thấy nó trả lời.
cháu nghĩ nó cho cháu leo cây, nên cháu tức giận bỏ về.
speaker 1: Một lời khai nửa vời, đầy mâu thuẫn. Một kẻ đang cố gắng chạy tội.
Và rồi, một chi tiết quyết định được tung ra. Tổ Kỹ thuật đã khôi phục được một đoạn tin nhắn đã bị xóa từ cả hai phía, giữa hùng và Lan Như, gửi đi vào lúc 9 giờ 40 phút sáng ngày 16 tháng 10. Tin nhắn từ Như gửi cho hùng vỏn vẹn mấy chữ.
speaker 2: Nói chuyện với nó đi, em mệt mỏi lắm rồi.
speaker 1: Mọi thứ dường như đã quá rõ ràng. Lan Như, vì quá mệt mỏi với người bạn trai độc đoán, đã nhờ hùng, kẻ si tình đáng thương ra mặt giải quyết.
Và trong lúc nóng giận, hùng đã đi quá giới hạn. Trần Mạnh hùng bị tạm giữ hình sự để điều tra về hành vi giết người. Vụ án tưởng chừng đã có thể khép lại.
Báo chí địa phương bắt đầu đưa tin về nghi phạm chính, một bi kịch tình yêu tay ba của tuổi học trò. Nhưng Đại tá Tuấn vẫn cảm thấy có gì đó không ồn. Cái cách hùng thú tội, nó giống như sự tuyệt vọng của một con thú bị dồn vào chân tường, chứ không phải sự hối cải của một kẻ sát nhân.
Và hiện trường, nó quá sạch sẽ. Một cậu học sinh 17 tuổi, dù có thông minh đến đâu, cũng khó có thể gây án và xóa dấu vết một cách hoàn hảo đến như vậy trong cơn tức giận. Ông ra lệnh cho tổ kỹ thuật tiếp tục công việc của mình.
rà soát lại toàn bộ dữ liệu trong điện thoại của nạn nhân, ông nói.
speaker 2: Mở khóa bằng mọi giá. Tôi tin rằng chiếc hộp đen vẫn còn một bí mật chưa được tiết lộ.
speaker 1: Và ông đã đúng. ngày 22 tháng 10, sau gần 3 ngày làm việc không ngủ, tổ kỹ thuật hình sự cuối cùng cũng phá được lớp mã hóa thứ 2 trên chiếc điện thoại của Lê Minh Chí. Bên trong một thư mục tưởng chừng như vô hại có tên Mỹ thuật kỳ 1, giữa hàng loạt các bức ảnh chụp lại bài vẽ, có một tập tin định dạng MP4 được ẩn đi, không hiển thị trong thư viện ảnh.
Kích thước chỉ vỏn vẹn 35 Mê ga Bay. Khi đoạn video được giải mã và phát lên màn hình lớn trong phòng họp của ban chuyên án, tất cả mọi người đều nín thở. Đoạn video dài 1 phút 32 giây.
Hình ảnh hơi rung và mờ được quay lén qua một khe cửa hẹp. Bối cảnh là phòng học của giáo viên trên tầng 3, một nơi vắng vẻ sau giờ học. Âm thanh lại rất rõ ràng.
Và nội dung của nó đã khiến toàn bộ hướng điều tra bị đảo lộn hoàn toàn. Trong video là hình ảnh hai người, một nam, một nữ đang có những cử chỉ thân mật vượt qua giới hạn đồng nghiệp. người phụ nữ trong video, không ai khác, chính là cô Đặng Thu Hằng, 34 tuổi, giáo viên dạy môn ngữ văn và cũng chính là giáo viên chủ nhiệm lớp 11A2 của Chí.
người đàn ông là thầy Hoàng Văn Bách, tổ trưởng tổ lịch sử. Cả hai đều đã có gia đình riêng. Đoạn video kết thúc bằng một giọng nói đầy hoàng hốt của cô Hằng khi phát hiện ra điều gì đó.
speaker 2: Ai đó? Ai cho trò quay lén? Xóa ngay cho tôi! Em mà dám nói với bất kỳ ai, tôi thề tôi sẽ làm cho em phải hối hận cả đời.
speaker 1: Dữ liệu data của file video cho thấy nó được quay vào chiều ngày 29 tháng 9, hơn hai tuần trước khi vụ án mạng xảy ra. Lê Minh Chí đã vô tình hoặc cố ý nắm được bí mật động trời của chính cô giáo chủ nhiệm.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng Đại Tá Tuấn, ông chợt hiểu ra tất cả. Sự im lặng của Chí, sự biến mất đột ngột và cái chết không giấu vết. Ngay lập tức, một kế hoạch được vạch ra.
Cô Đặng Thu Hằng được mời lên cơ quan điều tra với lý do xác minh một số thông tin liên quan đến học sinh Lê Minh Chí. Ban đầu, cô Hằng tỏ ra vô cùng bình tĩnh, hợp tác, thể hiện sự đau buồn của một giáo viên khi mất đi học trò. Cô cung cấp những thông tin trùng khớp với lời khai của các học sinh khác.
Nhưng khi Đại Ta Tuấn cho cô xem đoạn video, khuôn mặt điềm tĩnh của người giáo viên bỗng chốc sụp đổ. Đôi môi cô mất máy nhưng không thể thốt ra lời. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
speaker 2: Cô có hẹn gặp riêng em Chí vào sáng ngày 16 tháng 10 không? Cô Hằng.
speaker 1: Đại Ta Tuấn hỏi giọng ông lạnh như băng. Sau gần một phút im lặng đến nghẹt thở, cô Hằng cúi đầu giọng nói run rẩy, vỡ vụn.
speaker 2: Có, tôi có gọi em ấy lên phòng thiết bị. Tôi nói là để kiểm tra lại tranh báo tường. speaker 1: Trong bản tự thú được viết sau đó, từng dòng chữ run rẩy của cô giáo đã tái hiện lại toàn bộ thảm kịch.
Sau khi phát hiện bị trí quay lén, cô Hằng đã sống trong những ngày tháng sợ hãi tột độ. Cô sợ mất việc, sợ mất danh dự, sợ gia đình tan vỡ. Cô đã nhiều lần tìm cách nói chuyện riêng với trí, yêu cầu cậu xóa đoạn clip.
Nhưng trí với sự im lặng đầy thách thức của tuổi trẻ, không xóa, cũng không lan truyền. Cậu chỉ giữ nó. Chính sự im lặng đó, cái cách trí nhìn cô trong mỗi giờ học đã biến thành một vũ khí tra tấn tinh thần, đẩy cô Hằng đến bờ vực của sự điên loạn.
Sáng ngày 16 tháng 10, trong phiên trực của mình, không thể chịu đựng được nữa, cô đã nhắn tin cho trí, lấy cớ báo tường để hẹn cậu lên phòng thiết bị.
speaker 2: Trong căn phòng đó, tôi đã cầu xin em ấy
speaker 1: cô Hằng khóc nức trong lời khai.
speaker 2: Tôi xin em ấy hãy xóa nó đi, hãy tha cho tôi.
Nhưng em ấy, em ấy chỉ cười khẩy, rồi em ấy nói một câu, một câu đã giết chết mọi lý trí còn lại của tôi.
speaker 1: Câu gì?
speaker 2: Nếu cô muốn giữ lại danh dự của mình, em ấy nói, thì tốt nhất cô nên tự mình nghỉ việc đi. Em chưa tung clip ra đâu, nhưng em sẽ không bao giờ xóa nó.
speaker 1: Ngay khoảnh khắc đó, thế giới của Đặng Thu Hằng sụp đổ. Cô không còn là một người giáo viên nữa, cô là một con thú bị thương, đang cố gắng tự vệ một cách điên cuồng. Cô lao tới, dùng một tay bịt chặt miệng và mũi của trí, cố gắng ngăn không cho cậu nói thêm bất cứ lời nào.
Trí bất ngờ bị tấn công, đã vùng vẫy. Nhưng sức của một cậu học sinh gầy gò không thể nào chống lại được cơn điên loạn của một người lớn đang trong cơn hoảng loạn tột độ. Chỉ một lát sau, cơ thể trí mềm nhũn ra, cậu ngừng thở.
Khi cô Hằng hoảng hốt buông tay, mọi thứ đã quá muộn. Cô không kiểm tra mạch, không gọi cấp cứu. Trong cơn hoảng loạn, cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, che giấu tội ác.
Cô kéo xác trí vào góc khuất nhất của căn phòng, bình tĩnh xếp lại những tờ tranh vẽ, dựng lại chiếc ghế bị đổ, lau sạch dấu vân tay của mình trên nắm cửa, rồi rời đi, chốt then cài lại như cũ. Cô đã trở về phòng giáo viên, tiếp tục công việc của mình như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hung thủ không phải là kẻ giang hồ, không phải là tình địch, cũng không phải là người bạn thân ghen tuông.
Hung thủ chính là người cô giáo mà Chí và các bạn vẫn kính trọng gọi bằng cô mỗi ngày. Và Trần Mạnh hùng, cậu bé đáng thương, chỉ là một con tốt thí. Cô Hằng, trong lúc hoảng loạn tìm cách giải quyết Chí, đã tình cờ biết được mâu thuẫn giữa hùng và Chí qua lời kể của các học sinh.
Cô biết hùng yêu đơn phương Lan Như. Một kế hoạch hiểm độc đã nảy ra. Chính cô đã dùng một sim rác giả danh Lan Như để nhắn tin cho hùng, kích động cậu nói chuyện với Chí.
Cô muốn tạo ra một nghi phạm hoàn hảo, một bức bình phong để che giấu tội ác của mình. Trần Mạnh hùng được trả tự do ngay trong đêm. Cậu bước ra khỏi cổng cơ quan công an, khuôn mặt hốc khác, thất thần.
Cậu đã thoát khỏi vòng lao lý, nhưng vết sẹo tâm lý này có lẽ sẽ theo cậu suốt cả cuộc đời. ngày 23 tháng 12 năm 2023, phiên tòa xét xử sơ thẩm bị cáo đặng thu hằng diễn ra tại Tòa án Nhân dân tỉnh Thanh Lâm. Hội đồng xét xử sau khi xem xét toàn bộ tình tiết vụ án đã tuyên phạt bị cáo đặng thu hằng mức án cao nhất, tử hình về tội giết người.
Bản án là một sự kết thúc, nhưng dư chấn của nó thì còn mãi. Thầy Hoàng Văn Bách, người đàn ông trong đoạn video, dù không liên quan trực tiếp đến cái chết của Chí, đã nộp đơn xin nghỉ việc và rời khỏi ngành giáo dục. Ông ta không thể đối mặt với gánh nặng lương tâm và sự phán xét của xã hội.
Ngôi trường Phan Bội Châu chìm trong một không khí nặng nề. Một cuộc cải tổ toàn diện về quy trình giám sát và tư vấn tâm lý học đường được thực hiện. Nhưng nỗi đau và sự mất mát thì không gì có thể bù đắp được.
Lê Minh Chí đã được an táng. Em ra đi ở tuổi 17 khi những ước mơ vẫn còn dang dở. Em đã dùng sự im lặng của mình như một thứ quyền lực, một cách để trừng phạt người lớn.
Nhưng em không biết rằng khi dồn một người đến đường cùng, sự im lặng đôi khi còn đáng sợ hơn cả lời nói và nó có thể dẫn đến một kết cục bi thảm không thể nào đảo ngược. Câu chuyện này khép lại để lại cho chúng ta một lời nhắc nhở không thể nào quên. Không có tội ác nào là hoàn hảo.
Không có bí mật nào có thể được trôn giấu vĩnh viễn trong bóng tối. Và quan trọng hơn cả danh dự không bao giờ có thể được bảo vệ bằng một tội ác khác bởi cái giá phải trả cho sự che đậy đó đôi khi chính là một sinh mạng, một gia đình và cả một cuộc đời. một bí mật sau một lời nói dối và sự thật phơi bày đã quá muộn rồi.
Hãy đăng ký cho kênh của mình Để không bỏ lỡ những video hấp dẫn cảm ơn các bạn