Chuyện ma miền tây Mộ Hoang tập 3
Thầy Lan vẫn câu mày, bàn tay già nua nhấn nhẹ vào trán ông hai, cảm nhận hơi nóng hầm hập. Mấy đứa học trò cẩn thận bôi thuốc lên vết thương. Một người vắt chiếc khăn đẫm nước rồi nhẹ nhàng lau sạch bùn đất chính trên người ông.
Khi áo được dán lên, lộ ra một bên sườn bầm tím, có chỗ còn in rõ những vết cào xước như bị va đập mạnh xuống nền đất đá gồ ghề. Bà Trúc khóc lóc nức nở, hai tay rung rung nắm lấy tay ông hai.
speaker 2: Ông ơi! Ông có nghe tôi nói gì không? Ông mở mắt ra coi tôi đi ông ơi!
speaker 1: Nhưng ông hai vẫn nằm đó, không hề động đậy, chỉ có hơi thở yếu ớt vập phòng nơi cánh mũi.
Không khí trong nhà trở nên nặng nề, ai cũng thấp thỏm lo lắng, không ai dám mở miệng nói một câu không hay. Riêng bà liên vẫn lặng lẽ đứng bên ngoài cổng, mắt hướng về phía núi Thượng Bình xa xa. Trong lòng bà có một nỗi bất an đang lớn dần, tự hồ như có một thứ gì đó xui rủi đã thực sự xảy tới, tương ứng với cái sự lo lắng của bà từ hôm qua tới giờ.
nghe thầy Lan nói vết thương của ông hai rất nặng, cần thời gian điều trị mới tỉnh được. Nên bà con cũng lặng lẽ tảng ra, trả lại không gian yên tĩnh cho gia đình lo liệu. Ông Úc cũng về nhà sau khi giúp đỡ được mấy chuyện, không thấy vợ đâu, ông chặt lưỡi.
Vô nhà rót một chén trà, ngồi thừ người trên cái giường tre. Nghĩ tới cảnh ông hai, nằm bất tỉnh, đầu quấn kính giải, người bê bết máu, ông không khỏi rùng mình. Trong lòng có chút thương cảm, nhưng tai nạn là chuyện rủi ro, chẳng ai lường trước được.
Mãi hồi lâu sao bà liên mới về, trên đầu vẫn còn đội nón lá, mồ hôi lắm tấm hai bên thái dương. vừa bước vào, bà liên tháo nón xuống, kéo cái ghế ngồi sát bên ông. Mặt bà tái mét, giọng nói thì thạo.
speaker 2: Tôi nói cái này, ông phải bình tĩnh, không có được nóng ngãi nghe chưa. Tôi mới qua gặp thầy Đình, ông là thầy Pháp Võ Nhất xã Thượng Bình. Ông nói nhà mình sắp có tai ương rồi, không tìm cách giải thì không xong đâu.
Ông có không tin cũng phải tin, chuyện này không có giỡn được đâu ông.
speaker 1: Ông hiền nghe xong thì bật cười, tỏ vẻ không quan trọng. Nói bà lại bắt đầu linh tinh.
speaker 1: Ông chép miệng, rót thêm chén trà uống một hơi rồi lắc đầu. Nhưng bà liên vẫn kiên quyết không chịu bỏ qua. Giọng bà gấp gấp, cố gắng thuyết phục chồng.
speaker 2: Ông không thấy sao, con quỳnh nó thấy bóng người lạ trong nhà đâu phải một lần. Mà toàn là từ sau khi mà ông tự kiếm miếng đất đó về. Rồi ông hai nửa, ông kêu ông dọn mổ xong thì gặp tai nạn.
Bữa trước ông cũng bị cán cuốc làm cho sưng mũi. Rõ ràng mọi chuyện nó bắt đầu từ cái việc dọn mổ mà ra. Ông cứ khăn khăn không tin.
Nhưng bao nhiêu chuyện kỳ quái nó xảy ra như vậy, chẳng lẽ là trùng hợp hết sao?
speaker 1: Ông út tới đây thì hơi bực, đặt mạnh chén trà xuống bàn.
speaker 2: Thôi thôi thôi, tôi không có muốn nghe mấy cái chuyện tào lao nữa. chuyện của ông hai không có liên quan gì hết.
Bà đừng có nói hàm hồ.
speaker 1: Không phải là tôi nói bậy. Tôi qua thầy Đinh rồi.
ổng dặn nếu mà muốn cả nhà yên ổn, thì phải đắp lại hai cái mổ cho người ta. Mai ra họ mới tha cho mình.
speaker 2: nghe tới đây, sát mặt ông út bỗng sầm xuống.
Ông sửng người một lúc, rồi đột nhiên nổi giận. Bà đi kể cái gì với người ta hả? Bà liên giật mình. Không hiểu sao chồng lại phản ứng dữ như vậy.
Ông đứng phắt dậy, giọng gằn xuống.
speaker 1: Cái chuyện trên miếng đất đó có mộ quan. Ông hai Hòa ổng giấu nhẹm, không có dám cho ai biết.
Vì sợ người ta thấy chuyện rồi đất không có bán được. Ông nói riêng với tôi, mà bà lại đi dắt cái miệng kể cho cái thằng quỷ sứ thầy pháp lạ quắc nào ở xã bên nha. Bà có biết bà làm cái gì hay không?
speaker 2: Tôi, tôi cũng chỉ vì cái nhà này thôi ông út à. Nếu mà không có gì, tại sao hết chuyện này tới chuyện khác xảy ra? Tôi đi coi thầy, cũng chỉ mong là cứu vớt cái nhà này.
Chứ đâu có ý hại ai.
speaker 1: Cứu vớt hả? Không hại ai hả? Bà đi đồn cái chuyện đó ra ngoài. Rồi có ngài người ta đồn ầm lên.
Từ cái chuyện không có gì, cuối cùng lại thành cái đất đó ma quái. Rồi đất có quỷ. Lúc đó anh hai ổng bán đất cho ai? Tới đó lỡ tiền ông hứa ông không trả cho nhà mình nữa thì rồi rồi sao? Tôi cấm bà đụng vô cái chuyện này đó.
Rõ chưa?
speaker 2: Bà liên nghe chồng nói vậy thì cũng bực. Bà bật dậy, mặt đỏ bừng.
speaker 1: Ông chỉ biết nghĩ tới tiền.
Tiền quan trọng như vậy hay sao? Quan trọng hơn cả mạng người hả? Tôi nói cho ông nghe. Nếu ông mà cứ ngoan cố không có lo chuột lỗi, có chuyện gì không chỉ ông hai thôi đâu. Mà cả cái nhà này cũng gặp nản.
Mà biết đâu ông là người kế tiếp đó.
speaker 2: Một tiếng bạc tai khô khóc vang lên. Ông Úc vừa vung tay đã khiến cho bà liên ngã xuống nền đất.
Bà ôm lấy một bên mặt, bàng hoàng nhìn chồng, nước mắt rưng rưng. Ông Úc đứng sẵn, bàn tay vẫn còn tê rần, hơi thở dồn dập vì tức giận. Nhưng trong đôi mắt ông thoáng qua tia bối rối.
Thế rồi cũng vụt tắt đi ngay. Căn nhà chìm vào một sự im lặng đáng sợ. Chỉ còn tiếng gió thổi qua khe cửa.
bất ngờ trong góc nhà tiếng nấc nghẹn vang lên. Con trinh nãy giờ núp trong đó chứng kiến mọi chuyện. Nó đột ngột chạy ra, nước mắt chảy dài trên má.
Nó lao tới dùng hai tay đẩy mạnh ông Úc, giọng lạc đi vì tức giận.
speaker 1: Cha không được đánh mẹ, không có được đánh mẹ của con.
speaker 2: Ông Úc giật mình nhìn con gái.
Nhưng chưa kịp nói gì, con trinh đã lại gào lên.
speaker 1: Lúc nào cha cũng hung dữ. chuyện gì cha cũng làm theo ý mình.
Không bao giờ chịu nghe ai hết á.
speaker 2: Những lời như lưỡi dao cứa vào lòng tự trọng của ông Úc. Mặt ông đỏ bừng lên vì giận dữ. Bàn tay ông nắm chặt, hơi thở nặng nề.
speaker 1: Bây giờ cả cái nhà này hè nhau chống lại tao có đúng không?
speaker 2: Dứt lời, ông vùng tay đẩy ngã cái bàn gỗ giữa nhà. Chén trà đổ xuống đất vỡ choăn, nước tràn lan. Bà liên lợm cơm bò dậy.
Mặt vẫn còn hằn dấu tay đỏ rát, vội vã nói.
speaker 1: Thôi tui không sao, con đừng có cãi cha nữa trinh à.
speaker 2: Nhưng con trinh là đứa được cưng chịu nhất cho nên nó bướng lắm. Nó càng tức giận hơn.
Giọng nó rung rẩy nói.
speaker 1: Cha cứ vậy hoài, lúc nào cũng nóng nảy, lúc nào cũng la mắng. Lúc nào cũng chỉ biết làm theo ý mình.
Cha có bao giờ nghĩ tới người khác chưa?
speaker 2: Ông út gầm lên, không còn nhịn được nữa. Ông vừa lấy cây roi tre dựng bên dách nhà, quất thẳng vào người con trinh. Căm miệng cho tao, đồ con cái hỗn láo.
Cây roi vụt xuống liên tiếp, hằng lên từng vệt đỏ trên lưng con trinh. Nó cắn răng chịu đau, nước mắt lăn dài nhưng không chịu lùi bước. Thằng An với con quỳnh nghe tiếng cãi nhau, chạy từ ngoài giường vô.
Thằng An còn nhỏ, thấy chị bị đánh thì đứng khóc mếu máo. Bà liên vội can ông út hiền lại, còn con quỳnh thì vội vả ôm lấy con trinh.
speaker 2: Cha, em nó còn nhỏ, sao cha không dạy mà đập nó, làm sao nó nghe được?
speaker 1: Câu nói đó của quỳnh làm cho ông út sững người trong dây lát.
Nhưng chưa kịp phản ứng, con trinh đã vụt chạy ra ngoài, lao thẳng ra con đường đất nóng hầm hập giữa trời trưa nắng gắt. Ông út vẫn còn bực nhưng con trinh đã bỏ đi rồi, dận tiếp cũng chẳng được gì. Bà liên hất hải chạy theo ra tới cổng, giao giác nhìn quanh nhưng con trinh đã khuất bóng rồi.
Trưa nắng trang trang, đường lộ vắng vẻ, chỉ có mấy con gà bới đất tìm ăn. Bà đứng một lúc thì thở dài, tự nhủ chắc con bé giận dỗi, đi lanh quanh một lát rồi về thôi nên đành quay lại nhà. Trong khi bà liên lo dỗ dành thằng An, thì con quỳnh lại kéo ghế ngồi xuống cạnh cha nó.
Nó nhỏ nhẹ nói chuyện, chủ yếu là khuyên cho ông biết kiềm chế cơn nóng giận với người trong nhà. Tuy hay đau yếu nhưng quỳnh là đứa lớn nhất, lại được đi học nhiều hơn, lời lẽ cũng rành rọt, có lý lẽ. Ông út ban đầu vẫn còn bực dọc nhưng dần dần dịu lại, cuối cùng cũng chịu gật đầu hứa với con.
speaker 2: Cha biết rồi, khi nào con trinh nó về, cha không la nó nữa. Tới chiều tối, bà liên đi ra ngoài tìm con trinh để kêu nó về ăn cơm, nhưng cuối cùng lại hất hải quay về, mặt tái xanh, giọng rung rung. Ông ơi, con trinh nó đi đâu mất tiêu rồi, mấy đứa nhỏ trong xóm không có ai thấy nó hết.
speaker 1: Ông út nghe vậy thì tái mặt, lập tức dặn con quỳnh ở nhà coi thằng An, rồi cùng bà liên dội dã chạy ra ngoài tìm con. Hàng sớm hay tinh cũng kéo nhau đi tìm giúp. Trời đã tối hẳn, mấy ngọn đèn dầu đang được mang ra rọi khắp nơi, xôi từ bờ ao, bờ ruộng tới ven đường, nhưng chẳng thấy bóng dáng con trinh đâu.
Ông út càng lúc càng nóng ruột, vừa đi vừa tự trách mình. Đáng lẽ ông không nên nặng tay như vậy, không nên đánh cả bà liên lẫn con trinh. Bây giờ nó mà có việc gì, ông chỉ có nước hối hận cả đời.
Bà liên thì vừa đi vừa khóc, nước mắt chảy dài, chân run rẩy như muốn quỵ xuống. Đi một dòng lớn, vẫn chẳng thấy gì. Ông út bắt đầu thấy sợ hãi.
Ngay lúc đó thằng Tứ bỗng dưng hớt hải chạy từ đầu lộ vô, vừa chạy vừa thở dốc nói. Ông út ơi ông ơi, con trinh nó ở dưới suối. Con suối giáp dưới cái núi Bình Xã Thường Bình á. người ta đi ruộng thấy nó rớt xuống nước, nên cứu nó lên.
Bây giờ không biết sống chết sao nữa.
speaker 2: Cả nhóm người chết điếng. Bà liên thét lên một tiếng, xích chút nữa ngã quỵ nếu như không có người đỡ kịp.
Ông út biến sắc, hấp tóc nói.
speaker 1: Mau dẫn đường cho tao, mau lên.
speaker 2: Thằng Tứ gật đầu lia lịa co dò chạy trước, mọi người hút quảng bám theo sau, xuyên qua con đường tối ôm, hướng về phía con suối xã Thường Bình.
Nơi con trinh té xuống là một đoạn suối nhỏ nằm giáp dưới mảnh đất có hai ngôi mộ hoang mà ông Hai Hòa đã mua. Vào buổi tối, con suối vắng lặn, nước đen ngòm. Bốn bề chỉ có tiếng côn trùng rỉ rả và ánh đèn leo lét từ mấy ngọn đuốt.
Trên bờ ruộng gần đó có một đám đông tụ lại, tiếng người xôn xao. Khi ông bà út chạy tới, đám đông tách ra để lộ ra con trinh nằm bất động dưới mảnh đất, toàn thân ướt sũng, tráng xây xước chảy máu, mặt mày tái mét như người chết đuối vừa được vớt lên. Bà liên Quảng hút lao tới ôm con vào lòng, hai tay run rẩy dỗ dề.
Ông út cũng lóng ngóng quỳ xuống bên cạnh, tay dơ lên mà chẳng biết đặt vào đâu. Con trinh còn thở, hơi thở yếu ớt, thỉnh thoảng rít lên khe khẽ như bị ngạt nước. Một người đàn ông làm ruộng gần đó lên tiếng kể lại.
Ông ta nói
speaker 1: vừa nãy thấy con trinh từ xã bên đi qua, chân đi lạ lắm, cứ cúi gằm mặt, bước đi lửng thử như người mất hồn. người ta kêu nó cũng không quay lại, cứ thế tiến thẳng về phía chân núi. thấy không ổn nên có mấy người đi theo, thử kêu nhưng nó vẫn không trả lời.
Sau đó nó leo lên bờ cao, đứng nhìn xuống dòng suối một lúc, rồi bất ngờ nhảy thẳng xuống, ai nấy đều hoảng hốt. May mắn là có một thằng bơ dõi, không ngại nguy hiểm lao xuống vớt nó lên kịp thời. Nếu không thì bây giờ đã có chuyện lớn.
Bà liên nghe tới đây thì không cầm được nước mắt, khóc đến rung cả người. Bà ôm con trinh chặt hơn, miệng liên tục gọi con. Một lát sau con bé ho khan mấy tiếng rồi mở mắt ra.
Nó đảo mắt nhìn quanh, vẽ mặt bơ phờ.
speaker 2: Ủa, con đang ở đâu đây? Sao đông người vậy mẹ?
speaker 1: Trời ơi, sao con dại dột vậy? Cha có rầy la trách phạt thì cũng là lẽ thường. Con có giận cha thì giận, chứ sao lại nghĩ bậy? Con tự tử, chết rồi mẹ biết phải sống làm sao.
speaker 2: Mẹ nói gì vậy? Ai tự tử?
speaker 1: Con chứ ai? người ta nói con nhảy từ trên cao xuống suối mà.
speaker 2: Con có nhảy nào đâu. Mà con trốn ở sau mấy bụi cây sao sớm mà? Buồn ngủ quá nên nằm đó ngủ.
Sao người con ước nhẹp vậy?
speaker 1: Câu nói của con trinh khiến cho ai nấy trong đám đông giật mình. Mấy người lớn tuổi bắt đầu nhìn nó bằng ánh mắt đầy lo ngại. Một người đàn bà chứng kiến cảnh con trinh nhảy suối mới lên tiếng nói.
speaker 2: Ông bà coi đem nó đi coi thầy đi. Cái lúc ra bờ suối tôi thấy nó cứ lửng thửng như là có người dắt vậy đó. Không có bình thường đâu.
speaker 1: Bà liên nghe vậy thì sợ rồi gật đầu cảm ơn rồi cùng mấy người dịu con trinh về. Riêng ông Úc Hiền đứng im tại chỗ. Ánh mắt dán chặt vào dòng nước tối đen của con suối.
Trong lòng ông nổi lên một cơn lạnh lẽo khó tả. Rồi ánh mắt ông bất giác hướng về phía hai nấm mộ bị san bằng trên mảnh đất mới. Sau đó lại nhìn về phía con suối nơi ông đã quăng hai tấm bia cũ xuống.
Chẳng lẽ những chuyện này thật sự có liên quan tới chuyện ông tự ý phá cái mộ phần hay sao? Hai vợ chồng đưa con trinh tới nhà thầy Lan ngay trong đêm. Trời tối, nhà thầy nằm khuất dưới những tán cây rậm rạp. Ánh đèn dầu leo lét hất bóng lên vách lá.
Ông vừa cho ông hai hòa uống thuốc xong. Lúc này quay qua bắt mạch, xem sắt mặt rồi lật mí mắt con trinh lên kiểm tra.
speaker 2: À không sao.
Nó chỉ bị trầy tráng một chút thôi. Chỉ bị ngấm lạnh. Ngủ một giấc sáng mai sẽ đỡ.
Nhưng mà… Thầy vuốt chòm râu, trầm ngâm hỏi. Sao nó lại rơi xuống suối được? Nhìn ấn đường của nó tối đen hà? Chỉ sợ gặp phải thứ gì rồi đó.
speaker 1: Bà liên nhìn trầm.
Ông Út né ánh mắt của vợ, nắm chặt tay, ngồi yên lặng một góc. Bà kể lại chuyện
speaker 2: người ta thấy con trinh nó đi như người mất hồn, rồi tự nhảy xuống suối. Lúc tỉnh dậy nó nói mình chỉ nhớ là đang nằm ngủ trong mấy bụi cây thôi.
speaker 1: Ờ, vậy thì càng phải coi chừng. Mấy cái chuyện này có khi không có đơn giản. Nhà có bàn thờ thì nhớ thấp hương đều đặn.
Ngày mai nên đi tìm thầy giỏi coi thử đi. Chứ để có cái gì thì lại không hay.
speaker 2: Bà liên càng thêm lo lắng, nhưng ít nhất cũng yên tâm vì con trinh không bị thương nặng.
Sau khi lấy ít thuốc, họ dịu con trinh về nhà. Trên đường về, ông Út lên tiếng trước.
speaker 1: chuyện bữa nay đó, tôi biết tôi sai rồi.
Hồi chiều tôi đánh bà, đánh luôn cả con trinh. Bây giờ nghĩ lại thấy hối hận quá. Tôi xin lỗi bà.
speaker 2: Bà liên đi bên cạnh, tay vẫn ôm chặt con trinh. nghe vậy chỉ khẽ thở dài.
speaker 1: Bà thấy không yên tâm á, thì ngày mai tôi đi với bà qua bên thầy định.
Coi ông nói sao rồi tin tiếp. Nếu mà lời ông phán hợp lý, tôi cũng nghe theo chứ không có cố chấp nữa.
speaker 2: Tôi đâu có giận ông làm cái gì.
Tính ông nóng, bao nhiêu năm nay tôi cũng quen rồi. Nhưng tôi biết ông thương vợ con. Mai mốt chỉ cần sửa cái tính đó là được.
speaker 1: nghe vợ nói vậy, lòng ông Út trĩu xuống một chút. Ông tự nhủ sau này nhất định phải thay đổi tính tình của mình lại. Khi họ về tới nhà, cả căn nhà tối om, không có lấy một ánh đèn.
Từ trong nhà vắng ra tiếng khóc thúc thích của thằng An. Ông Út đẩy cửa bước vô, vừa tới ngưỡng cửa đã thấy thằng An nằm ở dưới đất. Cả người nó dính đầy bùn, tay chân thì lấm lem, vừa khóc vừa run rẩy.
Ở bên trong, con quỳnh ngồi yên trên ghế, đầu cúi thấp, tóc xõa dài không nói một lời. Ông hốt quảng bồng thằng An lên, dỗ dỗ lưng nó.
speaker 2: Sao vậy con? Sao nhà tối thui mà không đốt đèn? quỳnh à, con làm gì để em khóc um sùm vậy?
speaker 1: Con quỳnh không trả lời, chỉ ngồi im lặng, bóng dáng lặng lẽ dưới ánh trăng lờ mờ, hất vào từ ngoài sân.
Ông Út chưa kịp hỏi tiếp, thì thằng An đã hòa lên khóc lớn. cả người rung rảy, tai túng chặt lấy áo ông, nó kể với giọng đứt quãng.
speaker 2: Chị hai, chị hai dắt con ra ngoài, kéo con xuống mương, rồi còn nhấn đầu con xuống nước. Con sắp không thở được, con dậy dữ lắm, rồi chị lại kéo con lên. Chị hai như người điên vậy, không nói gì hết à. Mặt chị có mấy cái dít nứt, nhìn ghê lắm cha ơi.
speaker 1: Lời của thằng An khiến ông Út và bà liên chết sửng đi. Bà liên lập tức chạy đến, lây mạnh con quỳnh.
speaker 2: quỳnh à, con bị sao vậy?
speaker 1: Nhưng con nhỏ vẫn ngồi im như tượng gỗ. Mái tóc xõa dài, che khuất nửa khuôn mặt. Bàn tay đặt trên đùi co gốc, các ngón tay cứng đợ. Ông Út giận dữ quá.
speaker 2: Ngước mặt lên coi, tao kêu mày ngước mặt lên.
speaker 1: Con quỳnh lúc này mới từ từ ngẩng đầu lên. Ánh đèn dầu vừa mới thắp sáng lờ mờ, sôi lên khuôn mặt của nó. Một khuôn mặt không còn là của con gái ông nữa.
Da mặt nó xám xịt như lớp xi măng lâu ngày bám rêu. Khô cằn, nứt nẻ. Trên trán, trên má, những đường nứt nhỏ hiện lên như dách bê tông nứt.
Nhưng kỳ lạ là không có một giọt máu nào chảy ra. Càng nhìn người ta càng cảm giác như khuôn mặt ấy không phải da thịt con người mà là một lớp vỏ nào đó sắp bông ra. Nhưng đáng sợ nhất là đôi mắt.
Hai hốc mắt của nó đen thui như hố sâu không đáy. Không có tròng trắng, không có đồng tử, chỉ là hai con mắt tối đen hun hút. Bà liên quảng hốt bịt miệng lùi lại mấy bước.
Con trinh thì hét toáng lên. Thằng An thì rút sâu vào lòng cha. Miệng mếu máo, nước mắt nước mũi chảy rồng rồng.
Không gian trong nhà bỗng trở nên im lặng đến nghẹt thở. Cả căng buồn chỉ còn tiếng tim đập dồn dập và ánh nhìn trống rỗng vô hồn của con quỳnh. Chưa ai kịp phản ứng.
Con quỳnh bỗng bật cười. tiếng cười của nó te té, kéo dài, lanh lảnh như tiếng kim loại cọ vào nhau khiến cho người ta gai cả sóng lưng. Nhưng đáng sợ hơn đó không còn là giọng của nó nữa.
tiếng cười ấy khàn đục, ôm ôm, nghe như phát ra từ cổ họng của một người nào khác. Một kẻ xa lạ, không phải đứa con gái ốm yếu mà bà liên vẫn nâng niu bao năm.
speaker 2: Tao với mày xưa nay không ai động phạm đến ai. Vậy mà mày dám đào bới nhà tao phá chỗ yên thân của tao. Đã vậy thì đừng mong gia đình mày yên ổn. Tao sẽ khiến từng người một phải trả giá.
speaker 1: Mỗi chữ thốt ra như có một luồng hơi lạnh lan tỏa làm cho cả căn nhà bỗng dưng rợn ngợp đến nghẹt thở. Bà liên hoảng loạn đôi môi rung lên không nói được thành tiếng. Thằng An bấu chặt áo ông út khóc nức.
Còn ông dù là đàn ông dù đã trải qua bao nhiêu sóng gió vẫn cảm thấy từng sợi tóc gáy dựng đứng lên. Con quỳnh vẫn ngồi đó mái tóc xõa dài, khuôn mặt nứt nẻ đôi mắt đen ngòm như một cái xác khô giống như một thứ gì đó quái vị chứ không còn là người nữa. Cả căn nhà chìm trong một sự im lặng chết chóc chỉ còn tiếng ngọn đèn dầu leo lét cháy.
speaker 2: Mày, mày là ai?
speaker 1: Con quỳnh hơi nghiêng đầu sang một bên ánh đèn hất lên khuôn mặt xám ngoét những vết nứt trên da nó hằng sâu hơn trông như một lớp đất khô nẻ. Nó cười khùng khục trong cổ họng rồi chậm rãi nói bằng chất giọng khàn đặc
speaker 2: Mày vừa mới đụng tới nhà của anh em tao mà còn hỏi tao là ai sao? Mày nghĩ chỉ cần quăng tao xuống suối là xong sao? Anh em tao còn ở đây Tao coi thử cái nhà này sống có yên ổn nổi hay không?
speaker 1: Lời nói của con quỳnh vang lên trong không gian ngột ngạt Bà liên ôm con trinh chặt hơn Hơi thở dồn dập không dám thốt ra một lời Ông Úc siết chặt hai tay Gân xanh nổi lên Mắt trừng trừng nhìn vào đứa con gái ở trước mặt mình
speaker 1: Nhà của anh em mày Mày nói vậy là sao?
speaker 2: Nhà của tụi tao Chính là hai ngôi mộ mà mày đã phá Mày đụng vào nơi yên nghĩ của tụi tao Thì đừng mong con cái của mày được yên ổn
speaker 1: tiếng nói như vỡ ra Như tiếng gió rích trong đêm nghe mà lạnh sống lưng Bàn tay ông Úc siết chặt thành nắm đấm Nhưng không giấu nổi sự khiếp sợ trong ánh mắt tiếng cười the thé của con quỳnh vang vọng khắp gian nhà Khiến cho người nghe lạnh sống lưng Nó đứng dậy khỏi ghế Loạng choạng như một kẻ mất hồn Bàn chân của nó lê lết trên nền nhà Mỗi bước đi lảo đảo Như thể đôi chân không còn thuộc về chính nó nữa Cả nhà nín thở nhìn theo Không ai dám chủ động làm gì Bất thình lình Con quỳnh rẽ thẳng vào bếp Ánh mắt trống rỗng dừng lại Trên con dao thái sáng loắn đặt ở trên thớt,Từ từ nó đưa tay cầm lấy con dao Những ngón tay co quốc siết chặt lấy cái cán dao
speaker 2: quỳnh ơi, con làm gì vậy? Đừng có làm bậy con ơi
speaker 1: Nhưng con quỳnh không trả lời Nó quay phát lại. dùng chân đá bà liên văn ra Bà ngã nhào xuống đất Đầu đập vào cột nhà, không thấy gượng dậy nổi Con quỳnh cười rẽ lên Rồi từ từ ướp bàn tay trái lên mặt bạn Không chút do dự Tay phải nó dơ cao con dao Rồi đâm thẳng xuống Ông Úc Hiền gầm lên, ông Lao tới định giật con dao ra Nhưng chưa kịp chạm vào Ông đã bị nó đẩy bật ra như một cọng rơm, nó hất mạnh tới mức lưng ông đập vỡ vách, Chóng ván không thể đứng lên ngay Lưỡi dao cắm sâu vào bàn tay Xuyên thẳng xuống mặt gỗ Máu trào ra Trải thành dòng đỏ thẳm, Nhưng nó không dừng lại Tiếp tục cái hành động như thế không biết đau là gì, từng tiếng phập phập là từng nhát dao dán xuống tay nó Máu bắn tung tué, Con quỳnh không hề kêu la một tiếng nào, Ngược lại nó cười khanh khách tiếng cười đứt quảng méo mó Như ai đó đang bị bóp cổ, tiếng động ầm ỉ và tiếng thét của bà liên cùng con trinh Khiến cho bà con chồm sớm chạy sang Khi họ tới nơi Chỉ thấy cảnh tượng đáng sợ, Con quỳnh đứng giữa nhà Tay bề bết máu Vẫn đang cầm con dao đâm xuống da thịt mình, Trời ơi nó bị dông nhập rồi, Con quỳnh bị dông nhập rồi, Giữa đám đông Một người đàn bà rung rung đưa tay lên cổ Dở xuống một miếng bùa đeo ở cổ củ kỹ, Mà bà luôn mang theo bên người Bà siết chặt nó trong tay Chậm chậm tiến về phía con quỳnh, rồi bất ngờ chụp lấy nó Trồng ngay lá bùa vào trong cổ nó Ngay lập tức con quỳnh rú lên một tiếng thất thanh, Cả người nó co giật dữ dội Đôi mắt đen kịch trợn ngược, Miệng nó há ra Như muốn gào lên điều gì đó, Thế nhưng cổ hộng chỉ phát ra Những âm thanh méo mó Nó ngã vật xuống sàn Toàn thân co góp, Sau đó bất tỉnh đi. Ngay trong đêm Cả sớm xôn xao người ta chia nhau giúp gia đình ông Úc Một nhóm người dội dã Chạy đi mời thầy Lan, Một nhóm khác thì hối hả Qua bên xã Thượng Bình Tìm cho bằng được thầy pháp Đình. người duy nhất có thể giải thích Những chuyện quái gở vừa xảy ra, Bà liên ôm con quỳnh trong lòng Nước mắt không ngừng rơi Tai nó bây giờ đã tạm băng lại Bằng mảnh vải rách, Máu vẫn trĩ ra thấm đỏ Cái vạc áo của bà, Nhưng điều đáng sợ hơn là khuôn mặt Của nó Dù đã bất tỉnh nhưng da dẻ vẫn sám, nhìn như không có sự sống. Ông Úc đứng đó Mặt mài căng thẳng Trong lòng ông cuộn lên một nỗi Sợ khó diễn tả thành lời Từ trước tới nay Ông không tin vào mấy chuyện này, Nhưng bây giờ tận mắt chứng kiến Con gái mình. Ông không thể không nghĩ đến những điều bà liền nói Về hai ngôi mộ Bị ông sang bằng. Về cái bia mộ bị chính tay ông vứt xuống suối Ông cảm giác như Có bàn tay vô hình Đang siết lấy gia đình ông Kéo họ vào một tai họa Khủng khiếp Ngoài sân bóng người qua lại Nhấp nhô