Truyện Ma Dân Gian ngôi mộ quỷ ở nghĩa trang Làng Lôi Thuỵ tập 2
Truyện Ma Dân Gian ngôi mộ quỷ ở nghĩa trang Làng Lôi Thuỵ tập 2
“Thôi anh đã nói thế thì chúng tôi cũng đành cố vậy, thế nhưng tôi cũng phải nói trước, nếu có gì nguy hiểm xảy ra là chúng tôi không làm nữa đâu đấy. Còn nữa, anh vẫn phải trả thù lao cho chúng tôi như đã hứa, nếu đồng ý thì chúng tôi mới làm không thì thôi”
Bị dồn vào tình thế bắt buộc lên anh Bắc cũng chỉ đành gật đầu đồng ý:
“Được rồi, mấy bác cứ lo tốt phần việc của mình đi, còn tiền thù lao tôi hứa sẽ trả không thiếu một xu”
Sau khi thỏa thuận xong xuôi đâu đấy, mấy người ông Thạo lại tiếp tục tiến lại gần chỗ cái quan tài. Con chim lợn nãy giờ vẫn đứng im ở đó không chịu bay đi, Ông Thạo tiến lại cầm cái cuốc dứ dứ về phía nó để đuổi đi, nhưng nó cứ đứng trơ trơ ra đó vẻ chẳng hề sợ hãi.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì mọi việc sẽ không thể bắt đầu được. Nghĩ Để lâu cứt trâu hoá bùn, ông hít sâu một hơi rồi nghiến răng ken két, tiến lại cầm cái cuốc định bổ thẳng xuống đầu nó. Com chim lợn như cũng đọc được suy nghĩ trong đầu của ông, lại một lần nữa nó cất cánh Bay thẳng lên ngọn đa, rồi nhìn xuống. Đứng trên đó nó liên tục cất lên những tiếng kêu hét, như tiếng của trẻ con nghe vô cùng ớn lạnh.
“Mỗi người một chân một tay, cùng vào đập cái nắp ván,.. nhanh lên”
Giọng ông Thạo như quát nên, mấy người đứng đó cũng không dám chậm trễ, mỗi người một chân một tay thi nhau mà nện xuống. Mặt ván chẳng mấy chốc đã nứt toác thủng lỗ chỗ. Thở phào một hơi ông Thạo lại lên tiếng:
“Được rồi đấy, bây giờ lấy xà beng rồi cậy lên”
Hai người một đầu, ra sức nghiến răng nghiến lợi mà bẩy. Cuối cùng cái mặt ván cũng không thể chịu đựng nổi nữa, bị hất văng ra. Còn chưa kịp định thần để lấy lại sức, Thì bất ngờ một người trong đó hét toáng lên:
“Ma..có ma..có ma….!”
Tiếng la hét thất thanh làm mọi người ai lấy giật nảy mình, khi đưa mắt nhìn xuống thì mấy lão như chết đứng ngay tại chỗ. Vì Trong cái quan tài lúc này là khuôn mặt của cụ Kiểm đang nhìn họ rồi mỉm cười. Nụ cười ấy vô cùng ma quái và kinh dị, nó hoàn toàn không giống nụ cười của một người còn sống.
Thế nhưng… sự kinh hãi vẫn còn chưa dừng lại ở đó, từ trong miệng của cụ Kiểm lúc này, đầu một con rắn đen xì xì từ từ chui ra, vì cái đầu nó quá to, làm cho cái miệng của cụ Kiểm há rộng đến tận mang tai theo đúng nghĩa đen.
Mấy người đàn ông kinh hãi đến mức không đứng vững nổi nữa, chân tay người ngợm ai lấy như nhũn hết cả ra. Miệng thì lắp bắp ú ớ không sao kêu lên thành tiếng. Họ cắm đầu cắm cổ chạy thục mạng về phía thầy Miên.
Mấy người đứng xa xa nhìn thấy cũng trợn mắt há mồm, mặc dù không biết phía bên trong cái quan tài kia có thứ gì, thế nhưng nhìn thấy biểu hiện của mấy lão, thì họ cũng đoán được chắc hẳn trong ấy có một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp, mới làm cho họ sợ hãi đến độ như vậy.
Lúc này thì không một ai có thể giữ được bình tĩnh nữa, thậm chí một số người yếu bóng vía đã bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Ông Thạo thì chẳng hiểu tại sao, cả người ông lúc này cứ cứng đờ như khúc gỗ, ông muốn chạy mà không sao nhất chân lên nổi. Cứ như có một bàn tay vô hình đang giữ chặt lấy chân ông vậy, sự sợ hãi trong ông lúc này quả thực không có từ ngữ nào diễn tả cho hết.
Từ trong quan tài, một bàn tay trắng ởn từ từ thò ra bám trên thành ván, nó ngóc đầu dậy nhìn ông Thạo cười đầy ghê rợn. Chứng kiến cảnh tượng quá đỗi hãi hùng, lúc này không chỉ cánh con cháu mà đến thầy Miên cũng cắm đầu cắm cổ vội bỏ chạy về phía trong làng.
Tiếng hô hoán gào thét trong sợ hãi, cộng với tiếng bước chân rầm rập làm những con chó trong làng sủa lên inh ỏi. Đêm hôm ấy cả làng Lôi Thụy được một phen mất ngủ. Sáng ngày hôm sau khi nghe người nhà cụ Kiểm kể lại thì câu chuyện đã trở thành một đề tài được bàn tán xôn xao khắp cả làng.
Sau khi hỏi ra mới biết ông Thạo suốt từ đêm hôm qua đến giờ vẫn chưa về nhà, Thế nhưng… lúc này làm gì có ai dám ra đó để tìm. Mọi người đành báo lại chuyện này cho chính quyền để nhờ họ tìm giúp. Nhận được tin 2h đồng hồ sau mấy anh công an xã cùng rất nhiều những người hiếu kỳ đã có mặt ở đó.
Những mâm đồ lễ đêm qua như bị ai đó hất đổ tung toé rơi vãi khắp nơi ở dưới đất. Mặc dù lúc này đã hơn 9h sáng, thế mà chả hiểu tại sao lúc tiến lại gần chỗ cái quan tài ai cũng thấy hơi lành lạnh rờn rợn.
Đến khi họ đưa mắt nhìn vào trong đó thì ai nấy đều kinh hãi vội bước lùi lại, thậm chí một số người còn la hét toáng lên. Vì người nằm trong cái quan tài lúc này chính là ông Thạo chứ không phải ai khác
Mấy anh công an xã mặc dù cũng rất sợ hãi, thế nhưng là những người đại diện cho chính quyền, lại trước mặt đông đảo người dân thế này nên vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh. Anh trưởng công an xã lớn tiếng trấn an mọi người:
“Tất cả bà con bình tĩnh, nếu ai không có phận sự thì tránh xa ra, giữ im lặng để cho chúng tôi còn làm việc”
Nói rồi mấy anh tiến lại chỗ cái quan tài để khám nghiệm tử thi. Ông Thạo chết trong tình trạng hai mắt vẫn mở trợn trừng, cả người khô quắt đen xì như bị trúng độc nhìn vô cùng đáng sợ.
Đặc biệt chính giữa trán của ông Thạo còn hằn lên 2 cái lỗ như vết rắn cắn. Sau khi nhận được tin tức, lực lượng Pháp y trên huyện xuống kiểm tra thì quả thực đó chính là vết răng do rắn độc gây ra.
Thế nhưng… xoay quanh cái chết của ông Thạo vẫn còn rất nhiều điều mờ ám và khó hiểu. Vì cho dù ông có bị rắn cắn đi chăng nữa thì tại sao ông lại nằm ở trong quan tài, hơn nữa chất độc cũng cần một thời gian nhất định mới có thể phát tác, trong thời gian ấy ông không thể đứng yên một chỗ chờ chết như vậy được.
Sau khi lấy thêm lời khai của những người có mặt ở đây đêm qua, thì lực lượng chức năng cũng không thể tìm ra thêm được bất kỳ manh mối nào khác. Sau cùng chỉ đành kết luận ông Thạo bị rắn độc cắn chết rồi vụ án bị khép lại.
Khi cái xác của ông Thạo được lấy ra, thì trong quan tài người ta không phát hiện thêm bất cứ điều gì khác, kể cả thi hài của cụ Kiểm cũng chẳng thấy đâu. Sự việc này đã trở thành một nỗi ám ảnh kinh hoàng không chỉ với gia đình con cháu của cụ, mà còn cả với người dân làng Lôi Thụy. Người ta tin rằng chắc chắn đã có một thế lực tâm linh thần bí nào đó nhúng tay vào chuyện này.
Ngay ngày hôm sau, ông Bắc hùng hổ bước sang nhà thầy Miên, vừa vào tới nhà ông vẻ mặt bực dọc đã lớn tiếng:
“Thầy làm ăn cái kiểu gì vậy, rõ ràng thầy kêu là không có chuyện gì đâu, thế mà mọi chuyện lại tanh bành hết cả ra thế này. Thầy giải thích đi rốt cuộc chuyện này là thế nào”
Thầy Miên lúc này vẻ mặt áy láy đau khổ vội phân bua:
“Ấy chết tôi cũng đâu có muốn thế đâu. Thế nhưng… rõ ràng tôi đã xem kỹ là không có vấn đề gì. Tôi cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì nữa”
Nghe thầy Miên nói vậy, ông Bắc càng tức tối:
“Thầy nói thế mà nghe được hả? tiền long tôi đã trả trước cho thầy không thiếu một xu. Thầy bảo sao tôi làm đúng y như vậy, thế mà đến bây giờ thầy lại nói không biết là không biết thế nào!”
“Thôi được rồi, có chuyện gì hãy cứ vào trong nhà rồi hãy nói, to tiếng ở đây bà con họ nghe thấy lại cười cho”
Sau khi bước vào trong nhà, thầy Miên pha một ấm chè nóng, đoạn rót cho ông Bắc một chén rồi lên tiếng:
“Dù gì chuyện cũng đã rồi, quan trọng nhất lúc này là phải tìm cách xử lý cái mầm hoạ kia, nếu không sẽ còn chết thêm rất nhiều người nữa đó”
Nghe thầy Miên nói mà ông Bắc suýt nữa đánh rơi cả chén nước, ông vội hỏi:
“Thầy..thầy vừa nói gì? Chết người nữa là sao?”
Vẻ mặt nghiêm túc và thận trọng thầy Miên đáp:
“Tôi không có nói đùa hù doạ ông đâu, ngôi mộ ấy có rất nhiều điều quỷ dị. Chắc chắn nó tồn tại một thế lực thần bí nào đó, ông cũng thấy những việc hôm ấy xảy ra rất không bình thường”
Nghe Thầy Miên nói, vẻ lo lắng càng hiện rõ trên gương mặt ông Bắc..ông lại hỏi:
“Rốt cuộc là sao? Thầy có thể nói rõ hơn được không? Thầy làm tôi sợ quá”
”Theo như tôi biết nếu khi bốc mộ mà thấy trong đó có con rắn vàng thì gọi là Long xà khí vật, ấy là điềm tốt. Nhưng trong ngôi mộ kia lại là một con rắn màu đen tức là Hắc xà, là điềm hung. Không chỉ thế, con rắn kia lại do thân xác của cụ nhà thai dưỡng mà sinh ra. Hoặc có thể nói nó với cái xác ấy lúc này chính là một, đồng sinh đồng tử. Nếu nó không chết thì cái xác kia cũng sẽ không bao giờ bị phân huỷ và thối rữa.”
Phía đối diện ông Bắc mồm miệng há hốc vì kinh ngạc và run sợ trước những lời thầy Miên vừa nói. Ông lắp bắp:
“Thế..thế rốt cuộc nó có còn là ông cụ nhà tôi nữa không? Hay là cái gì?”
Thầy Miên lắc đầu:
“Hồn phách của ông cụ đã xuất ra ngay sau khi chết rồi. Tôi nghi ngờ dưới ngôi mộ ấy chắc hẳn có tồn tại một tà vật gì đó, thì âm khí mới đủ đậm đặc để dưỡng ra Hắc Xà”
Vẫn cái vẻ mặt sợ hãi ông Bắc lại lên tiếng hỏi:
“Vậy bây giờ gia đình chúng tôi phải làm gì, mong thầy chỉ dạy. Hết bao nhiêu tiền chúng tôi cũng xin chịu”
Nhấp một ngụm nước chè thầy Miên lắc đầu thở dài:
“Khó đấy, cái thứ này không dễ đối phó đâu. Theo như tôi biết thì thức ăn của nó chính là máu người và động vật. Nhất là những người có cùng huyết thống với cụ như
